23/11/23 – 07:11
TRÁI TIM MẶT TRỜI
Mưa!
Mưa!
Mưa!
Kìa tiếng mưa, hay tiếng người đang khóc?
Trời đất ngả nghiêng
Triệu triệu…
Trái tim nát, tan rồi!
Ôi!
Thương lắm những người đã chết
Và cả những người đang sống
Ngắc ngoải, bơ vơ, đói ăn, đói mặc…
không người thân, không nhà ở, việc làm…
Ngày ngày ngậm nhấm nỗi đau…
Những chiến sĩ tuyến đầu
không sợ hy sinh
quên mình ngày đêm chống dịch
Ta ngồi đây, gom yêu thương
gửi tới muôn phương
Cầu mong trái tim ta, hóa thành mặt trời
Sưởi ấm lòng mọi người!
THU BUỒN
Thu vẫn thế
Hoa cúc vàng vẫn nở
Hoa sữa ngọt ngào
Thạch thảo tím hoàng hôn
Trời vẫn xanh, mây trắng vẫn trôi
Chim vẫn hót trên cây bàng trước ngõ
Sắc thu nhuộm đỏ ráng chiều
Nắng rắc vàng lấp lánh mặt sông
Lõm bõm tiếng chèo khua
văng vẳng điệu hò…
Cảnh vẫn thế, mà sao thu buồn thế?
Một mùa thu cả nhân loại đang đau
Mẹ mất con, con mất mẹ, vợ mất chồng…
Người thân mất nhau
Bao ngôi nhà mồ côi, không còn chủ?
Mây vần vũ hóa thành vành tang trắng!
Nước mắt chảy thành sông,
Rồi lại cạn như đồng hạn hán rồi
Giặc Covid cướp đi bao mạng người?
Người, tiếp người vẫn vội vã
Từ giã không một lời trăng trối…
Cả thế giới đang oằn mình
ngày đêm chống dịch
Chẳng biết khi nào địch mới lui…
Thế gian lúc này hỏi còn có ai vui?
THƯƠNG LẮM QUÊ MÌNH
Phượng vĩ xôn xao thắp lửa đỏ trời
Cẩm tú cầu rạng ngời trong nắng
Hoa nhài thơm thoang thoảng dịu dàng
Hoa lá tháng năm dưới nắng lung linh…
Tháng năm quê mình nhãn đang vào quả ngọt
Ong rộn ràng nhả mật, sen bật lộc đơm hoa
Người quê mình nghĩa tình, thật thà, chân chất
Yêu quê hương qua từng tấc đất
Bao nhiêu hạt là bấy nhiêu tình…
Quê hương tôi là một gia đình
Thương lắm quê mình, nơi ấy Hưng Yên!
NHỚ LỜI MẸ RU
Mình về Bản Lác hôm nay
Qua đèo đá trắng mây bay ngang trời
Núi rừng chào đón gọi mời
Lúa xanh nối tiếp mấy đồi vẫn xanh
Mắt em gái Thái long lanh
Môi cười hoa nở bao anh say nàng
Cơm lam xanh những mùa màng
Rượu cần em rót mời chàng cùng say
Núi rừng cũng hát đêm nay
Xập xình tiếng nhạc bay bay vang trời
Bản làng vọng tiếng ru hời
Lòng tôi chợt nhớ những lời mẹ ru!
NHÀ TÔI
Nhà tôi xinh xinh
Nép mình sau tán cây bàng sum suê lá đỏ
Nhà tôi, mỗi độ thu về
Hoa lộc vừng từng chùm như đèn nhỏ
Thiết mộc lan ngan ngát hương thơm
Nhà tôi mỗi khi hoàng hôn buông
Từng đàn chim sẻ kéo về đây ca hát
Nhà tôi thoáng mát
Gió reo vui, khúc nhạc ngân nga
Nắng hanh trải vàng như rót mật
Bể nước trong veo như tấm gương soi
Mái ngói đỏ tươi, e ấp nụ cười
Ngôi nhà xinh xinh
Vợ chồng tôi xây, từ những ngày gian khó
Sáng chồng đi làm
Vợ vội vàng bồng con đến lớp
Cuộc mưu sinh gian khó trăm bề
Chẳng hề chi
khi vợ chồng cùng chung lưng đấu cật
Dù chật vật, cuộc sống vẫn tươi vui
Tình nồng ấm, yêu thương
Từ thủa hàn vi vẫn xanh mãi đến giờ…
ẤM ÁP TÌNH NGƯỜI
Tôi đến khách sạn Quy Nhơn
Vào một ngày nhiều nắng
Sóng rì rào hát khúc tình ca
Hoa muống biển, tím xanh núi biếc
Em tiếp viên cúi đầu chào tôi
với nụ cười xinh
Tôi mang nụ cười em
trên đường về phòng mình
gặp chàng trai và cô gái người Anh
có đôi mắt xanh
cũng gật đầu chào tôi và tặng nụ cười tươi
Tôi gặp rất nhiều người…
những người khác màu da
và không đồng ngôn ngữ
Họ đều gật đầu chào nhau, và cười rất tươi
Tôi gom những ánh mắt
nụ cười ấy về phòng mình
Ánh đèn bật sáng
Lòng tôi rạng ngời
Và tôi thấy nụ cười của mọi người
nở trên môi tôi một bông hoa cười
ấm áp tình người…
HƯNG YÊN ĐẸP GIÀU
Tháng Sáu nắng đã vào hè
Êm đềm như tiếng mẹ về hát ru
Cúc vàng hò hẹn trăng thu
Em hoa thạch thảo mộng du, dịu dàng
Xanh xanh hồ nước mơ màng
Bạn ơi! Có dịp về làng Eco!
Ngắm phong cảnh đẹp nên thơ
Bao nhiêu lữ khách thẫn thờ đắm say
Cuộc đời tươi đẹp mỗi ngày
Hưng yên mình đó hôm nay đẹp giàu!
LỜI CỦA NGƯỜI THẨM PHÁN
Co ro na! Co ro na!
Ta hỏi mi hàng ngàn lần
lời của người Thẩm phán!
Người với mi không thù, không oán
Tội tình chi sao mi nỡ hại người?
Co ro na! Co ro na…
Ta hỏi mi ngàn lần lời của những oan hồn
Sao mi ác, sao mi ác?
Khoác lên bao gia đình áo tang!
Quàng lên đầu bao em bé khăn tang!
Khiến thế gian ngập tràn nước mắt
Tiếng oán hờn gửi vào tiếng sét, xé màn đêm
Sao mi ác, sao mi ác, sao mi ác?
Kìa ta hỏi mi!
Sao mi vẫn làm thinh?
Loài vi rút siêu hình
Cướp đi bao mạng người
Khiến đất nước ta lâm vào cảnh điêu linh!
Ôi! Thương lắm đất nước mình!
Đất nước lớn lên từ gian nan vất vả
Chả có khi nào ngơi nghỉ, đất nước ơi!
Đất nước tôi, đất nước anh hùng, đất nước Việt Nam!
SẮC NẮNG
Áo em xanh xanh màu nước biển
Nụ cười em mang sắc nắng tháng năm
Biển Quy Nhơn chiều nay trời trong xanh
Xa xa thấp thoáng những con thuyền
Sóng vẫn thế ngàn năm ca hát
Bài hát tình yêu ngời đôi mắt người
Gió vẫn thế ngàn năm ru
Khúc ru êm êm, không lời
Bình minh rạng rỡ
Lòng người, niềm vui òa vỡ…
Nguyễn Thị Bích Vượng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang