17/02/22 – 08:02
Khóc thầm
Đêm khuya rồi mẹ ngủ đi thôi
Màu đôi mắt đã mờ dần theo năm tháng
Mẹ có nghĩ thì mọi sự không đổi
Một mình mẹ lạc lõng giữa đơn côi
Chỉ khi lớn lên đi lấy chồng, sinh con
Giây phút ấy con mới chợt bừng tỉnh
Chẳng có một ai lại bao dung chấp nhận
Ôm con vào lòng ngay cả lúc con sai
Khuya lắm rồi mẹ hãy ngủ đi thôi
Để ngày mai khi bình minh thức giấc
Nghe hơi thở của cánh đồng bát ngát
Mẹ con mình lại gặt lúa, trồng khoai
Con chưa dám hỏi, mẹ cũng chưa từng nói
Những vết thương năm tháng đã dày vò
Con nhớ lại một ngày đông buốt giá
Mẹ nằm co nhường áo ấm cho con nằm
Thương mẹ quá mà giờ con mới hiểu
Những hy sinh không cất được thành lời
Con nợ mẹ một tình yêu và cả thời xuân trẻ
Yêu mẹ nhiều, thương mẹ lắm mẹ ơi!
Nhớ mẹ, nhớ cả ngày xưa
Đêm khuya rồi mẹ đã ngủ được chưa?
Chân còn nhức còn đau ngày trở gió
Mẹ có nhớ đừng thèm uống nước lạnh
Dẫu làm việc cực nhọc đổ mồ hôi
Đêm khuya rồi mẹ đã ngủ được chưa?
Tay bớt xưng và vết tím có tan dần?
Lọ dầu gió mẹ vẫn để trên đầu giường đấy chứ?
Để mỗi lúc đau đầu mẹ dễ thấy mà xoa
Đêm khuya rồi con vẫn chưa ngủ nổi
Tự dưng con nhớ nhà nhớ mẹ lắm mẹ ơi
Con nhớ lại những ngày thiếu thốn
Bữa cơm nào cũng chỉ phần lớn ăn rau
Con vẫn nhớ nhà mình nuôi nhiều lợn
Ngày bão giông nước dâng ngập cả vườn
Thương chú lợn không nơi ăn chốn ngủ
Cả nhà mình cho nó ngủ một phòng riêng
Chẳng có con vật nào sống sung sướng ở nhà mình
Vì thiếu thốn chúng tới ăn cũng khổ
Con ngày nào cũng kiếm rau, cắt cỏ
Hết việc nhà mới được cầm sách đọc tới khuya
Mẹ ơi mẹ ngày ấy nhà mình nghèo thật
Con khát khao phải ra ngoài kiếm sống
Con vẫn thường tưởng tượng cuộc đời sau con sống
Sẽ đủ đầy không thiếu thốn như nhà mình ngày xưa
Giờ này khi mẹ đã già
Và con cũng đã bên kia sườn con dốc
Những bước đường tuy gian nan và cực nhọc
Mẹ nhìn này con đã làm được những thứ con ước ao
Cứ mỗi đêm khi con khát khao
Con thèm nhớ cảnh nhà mình thiếu thốn
Đó như thể là thước phim cứu sống
Vực con lên sau vấp ngã cuộc đời
Thay vì buồn mẹ hãy cứ tự hào
Dù hôm nay con chưa phải là người giàu có
Nhưng với con như thế này là đủ
Đủ bình an đủ che chở cho mẹ nhiều
Con đã hơn chính mình hơn cả những ngày xưa
Con nhớ mẹ, nỗi nhớ thật nhiều.
Giông bão qua rồi
Đi khắp thế gian chẳng đâu bình an như nhà của mẹ
Mưa nắng dãi giầu góc vườn nhỏ liêu xiêu
Mấy cây chanh mùa này ra nhiều quả
Chùm nhãn ngày nào mẹ bẻ hết chưa?
Hơn nửa cuộc đời con phiêu bạt ở phương xa
Ngày giỗ Tết bao năm chưa vẹn tròn chữ hiếu
Con vẫn nhớ cái ngày cô liêu ấy
Cha đi rồi, bỏ mặc mẹ con ta!
Nhớ bữa cơm canh chan vội với quả cà
Chân lem luốc lội bùn sâu đâu quản nhọc
Dẫu nắng,mưa, khổ đau bao phiền muộn
Gánh cuộc đời ai đỡ hộ mẹ, mẹ ơi?
Cứ mỗi buổi chiều tà, mỗi hoàng hôn
Bên mâm cơm sum vầy cùng gia đình nhỏ
Chồng ngồi bên nhâm nhi ly rượu đỏ
Con chạnh lòng nhớ mẹ ai chăm?
Nhớ những đêm gió rét trở trời
Mẹ một mình ai người sưởi ấm
Dù cuộc sống của con hạnh phúc lắm
Nhưng trong lòng vẫn nặng nỗi cô đơn
Có những lúc con nhớ chuyện bình thường
Căn nhà nhỏ 5 người từng hạnh phúc
Sáng vui cười chiều buồn bã trong tiếng khóc
Mang trên mình màu trắng chiếc khăn tang
Đời vô thường không ngắn cũng chẳng dài
Nên hạnh phúc là lúc mình còn được sống
Mẹ biết không những ngày đau đớn ấy
Giờ chỉ là quá khứ là ngày cũ đã trôi xa
Mỗi bình minh, mỗi sớm mai con thức dậy
Con nguyện cầu cho mẹ bình an
Mẹ biết không tụi con dẫu trưởng thành
Vẫn chỉ là đứa trẻ nhớ mẹ lắm mẹ ơi!
Nguyễn Thị Hà
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang