12/02/22 – 09:02
Chiều tím
Chiều tím vương vào đôi mắt ai
Vừng dương nhạt nắng bóng dần phai
Lẻ loi cánh én chao trời biếc
Xao xuyến lòng con những đêm dài
Chiều tím ai gieo mấy giọt sầu
Nỗi buồn len lén chạm niềm đau
Trong con một nỗi bao nhung nhớ
Dệt những vần thơ dâng Mẹ hiền
Đếm bước lang thang dọc lối về
Mưa rơi lác đác buồn lê thê
Vẳng nghe khúc nhạc sầu li biệt
Con nhớ Mẹ nhiều ở chốn quê
Mười năm xa nhớ bóng Mẹ hiền
Tha phương canh cánh nỗi niềm riêng
Thắp nén hương lòng con dâng Mẹ
Mong Mẹ an nhiên ở cõi tiên.
Nhớ mẹ
CÁNH đồng bát ngát mênh mông
CÒ đi lặn lội tìm bông lúa vàng
CÕNG về nuôi cả đàn con
NẮNG như lửa đốt Mẹ còn phơi lưng
CÕNG bao khó nhọc đã từng
MƯA vùi gió giật không ngừng vượt qua
MẸ ôm vất vả xót xa
TÔI yêu dáng Mẹ ngọc ngà thần tiên
CÕNG trên lưng nỗi muộn phiền
CẢ đời lận đận Mẹ hiền vẫn vui
BỐN phương tần tảo ngược xuôi
MÙA qua tháng lại đời Người vì con
GIÓ lay Mẹ rụng đầu non
SƯƠNG đêm nhớ Mẹ lệ còn đong đưa…
“CÁNH CÒ CÕNG NẮNG CÕNG MƯA
MẸ TÔI CÕNG CẢ BỐN MÙA GIÓ SƯƠNG “
Ơn mẹ
MƯA hè lác đác chiều buông
RƠI trên đồng ruộng nước tuôn thành dòng
CHO cây tươi tốt xanh trong
ĐẤT thêm màu mỡ chờ mong nụ hồng
NẢY bao chồi biếc ươm bông
MẦM xanh nở rộ hoa hồng thắm tươi
MẸ cho biết mấy mồ hôi
RƠI trên vầng trán bờ môi mặn nồng
GIỌT hồng trên những cánh đồng
MẶN mà cho lúa nhiều bông ngọc ngà
CHO con tình mẹ bao la
CON nay thành đạt nhờ Cha Mẹ hiền
NÊN công ơn Mẹ ngàn niên
NGƯỜI con ghi nhớ Mẹ hiền ơn thâm
” MƯA RƠI CHO ĐẤT NẢY MẦM
MẸ RƠI GIỌT MẶN CHO CON NÊN NGƯỜI “
Dáng mẹ trong tôi
Cha ra đi bỏ lại con thơ
Mẹ đơn côi không chốn nương nhờ
Suốt một đời gian nan vất vả
Vì các con Mẹ trả nợ đời
Không than vãn một lời cằn cỗi
Bao thăng trầm lắm nỗi nhọc nhằn
Thương con, Mẹ ngăn bao dòng lệ
Vẫn nụ cười trìu mến đi về
Dù con biết lòng Mẹ tái tê
Đêm thâu mắt hoen mi đẫm lệ
Nỗi niềm riêng Mẹ giấu vào tim
Vì thương con Mẹ mãi đi tìm
Niềm vui được nuôi con ăn học
Mong con yêu nên vóc nên Người
Hạnh phúc khi con mãi đẹp tươi…
Và con đã nên Người mẹ ơi !
Mẹ đâu còn để mĩm cười với con
Vu Lan về nỗi nhớ ngập tràn
Mẹ ơi !…Mẹ… muôn ngàn yêu thương
Nhớ Mẹ bao đêm trường con gọi
Mẹ ! Mẹ ơi…! Biết Mẹ nơi đâu
Nỗi sầu thương nhớ Mẹ đầy vơi
Lời Mẹ dạy sáng ngời ngàn niên
Hoa yêu thương con dâng Mẹ hiền
Mong Mẹ an nhiên miền cực lạc…
Xuân nhớ mẹ
Tết sum vầy sao con nghe buồn tẻ
Bước âm thầm lặng lẽ một mình con
Xuân rộn rã êm đềm đến trước thềm
Trong con vạn nỗi niềm bao thương nhớ
Hoa vẫn nở đón xuân về rực rỡ
Mọi người vui hớn hở đón xuân sang
Chốn tha phương đơn côi bước lang thang
Hồn quạnh vắng nhớ quê hương một nỗi
Nhớ thuở đó Mẹ đi về sớm tối
Gánh hàng rong Mẹ mở lối đời con
Xuân an vui nhưng Mẹ lại chẳng còn
Mùa xuân đến nghe lòng con trống trải
Con gửi Mẹ tình yêu thương dấu ái
Chép vào thơ nhờ gió chuyển Mẹ yêu
Ở nơi này con nhớ Mẹ rất nhiều
Miền tiên cảnh luôn bình yên Mẹ nhé.
ĐINH XUÂN LAN
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang