16/02/22 – 02:02
Xuân sắp về mẹ ơi…
Mai vàng nở, đón chào xuân đến…
Đất quê nhà thương mến mừng vui…
Đồng quê, phố thị ngược xuôi.
Tưng bừng đón tết tới lui chúc mừng
Còn phần Mẹ vào xuân ai nhớ…
Vẫn năm nào của thuở hàn vi…
Mẹ ơi xuân đến xuân đi
In sâu lòng mẹ chỉ vì lo con
Dành tất cả lòng son mẫu tử…
Để con vui xuân ngự quê nhà
Khổ chi Mẹ mãi bôn ba
Xuân sang đầy đủ cửa nhà cho con
Mẹ có khổ dẫu còn đói dạ…
Mái nhà tranh, vách lá nào than
Cho con xuân trọn thời gian
Với đời bươn chải mẹ càng yên tâm.
Xuân lại đến tình thâm cao cả
Con nhớ hồi Mẹ đã cho con
Nên người xuân thuở môi son
Cho đời hạnh phúc mẹ còn chải bươn.
Xuân sắp về nhớ thương Mẹ quá
Chốn, lần hồi mẹ đã già nua
Xuân nào mẹ có vui đùa
Cho con tất cả hơn thua với đời.
Xuân sắp đến Mẹ ơi con nguyện
Không bên người sức quyện ước ao
Sinh thành chưa trả hết câu…
Kính mong Mẹ mãi dài lâu sống đời.
Xuân về nhớ mẹ
Mỗi độ xuân về ray rứt nhớ
Mẹ trong đời muôn thuở không quên
Ngày mà mẹ mãi còn bên
Cho con thân xác đứng lên làm người…
Bao nước mắt tiếng cười mẹ đổ
Bao máu xương gian khổ vì con
Tuổi xuân mẹ đã không còn
Bụng mang con nặng năm tròn khổ đau.
Khi vất vả thai nhau gìn giữ
Cách uống ăn kiêng cữ lao tâm
Vì con giọt máu tình thâm
Cưu mang mẹ khổ ruột bầm con ơi
Khi con khóc chào đời, mẹ khóc
Nỗi mừng vui Cực nhọc đã qua
Giờ con cho mẹ ngàn hoa
Công lao trời biển mãi là tình thâm
Mẹ nuôi con tháng năm vất vả
Thân xác gầy gối rã chùng chân
Ngày đêm bươn chải xa gần
Miếng cơm manh ao lo thân con hiền
Đời bạc phận Mẹ liền chia biệt
Bởi tuổi già sức kiệt tàn hơi
Sanh ly tử biệt luật đời
Nên đành xa Mẹ, mẹ ơi đau lòng
Còn dương thế chưa xong trả hiếu
Lòng nhớ thương con hiểu đành cam
Mộ tàn con cũng chưa làm.
Cho yên Mẹ giấc, cõi phàm mồ hoang
Con tội lỗi trần gian, thương nhớ
Chữ hiếu trung dang dở chưa tròn
Dẫu cho núi lỡ non mòn
Con đâu đắp nỗi lòng son mẹ hiền
Xuân lại đến mẹ miền âm cảnh
Con đau lòng, mẹ lạnh mồ sâu
Nhớ thương mẹ mãi trong đầu
Trước phần mộ lạnh con hầu ngàn thu…
Con nợ mẹ
Con nợ Mẹ bầu trời ân nghĩa.
Nợ xác thân thấm thía thịt da…
Bầu trời, nợ Mẹ bôn ba…
Nợ đôi vai Mẹ đã già còng lưng…
Đường gian khổ trên từng bước quỵ
Gánh cuộc đời con quý con yêu
Mẹ đâu một sớm một chiều
Gánh sương, đội nắng chân xiêu nào phiền
Nào cơm, áo, gạo ,tiền con sống…
Gom trời kia chung sóng biển khơi
Bấy nhiêu sao đủ tròn lời
Nợ con trả mẹ một đời nào xong…
Con nợ Mẹ thuở lòng thai nghén
Xương máu kia Mẹ vén vun con.
Hình hài nhân loại mãi còn
Là con từ thịt lòng son Mẹ hiền…
Ngày tháng khổ theo liền chân Mẹ
Vì con thơ sức khỏe dần vơi
Tuổi xuân của Mẹ một thời
Vì con hằn lại Sương rơi bạc đầu…
Con thấm thía máu đào âm ỉ
Lòng khôn nguôi hương vị Mẫu từ
Hiếu trung chưa trả nổi người
Còn đâu nghe được nụ cười trả vay…
Ôi Mẹ hỡi kiếp này con nợ…
Chữ hiếu trung cao tợ tiên rồng
Con xin gom cả mênh mông
Gói vào thân xác trọn lòng mẫu thân
Con nguyện khắc ân cần tôn phụng
Mẹ đời con mãi cũng đời con
Dẫu xa con nợ, Mẹ còn
Ngàn thu xin Mẹ lòng son yên lòng…
Hà Văn Luôn
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang