Chùm thơ “Dáng Mẹ” – Tác giả Hoàng Thị Hiền (Lâm Đồng)

09/02/22 – 09:02

 

Tác giả Hoàng Thị Hiền

Con về với mẹ
Con về với mẹ chiều nay
Thẳm sâu đôi mắt cay cay, nghẹn ngào
Mẹ ơi dẫu núi có cao
Không bằng tình Mẹ dạt dào yêu thương.

Con đi khắp chốn nẻo đường
Mẹ luôn dõi bước dặm trường cùng con
Nhiều khi lòng Mẹ héo hon
Mẹ đau, Mẹ ốm vẫn luôn vui cười

Xa nhà con nhớ Mẹ ơi
Phận là con gái phải rời vòng tay
Cuồng quay, cuộc sống, hàng ngày
Rủi – may, ngọt – đắng ai hay lòng người.

Mẹ ơi, con thấy chơi vơi
Tháng năm xa Mẹ, nụ cười con quên
Chiều Đông đứng tựa bên thềm
Ngóng về phương Mẹ, mặn mềm bờ môi.

Thời gian thấm thoát nhẹ trôi
Ầu ơ câu hát… Mẹ ơi… con về.

Cho tôi về lại tuổi thơ

Cho tôi xin một vé
Quay trở lại ngày thơ
Được vô tư như thể
Chẳng biết đau bao giờ.

Xin một lần trở lại
Khoảng sân phủ rêu xanh
Những tâm hồn thơ dại
Ước chi đừng trưởng thành.

Cho tôi về cánh đồng
Ngát hương lúa mạ non
Giờ đâu rồi khoảng trống
Lặng bước chân…lối mòn ?

Ước quay về trường xưa
Thầy cô cùng bạn cũ
Phượng hồng đã thắp lửa
Còn đâu khúc giao mùa ?

Mưa chiều nay tôi nhớ
Bếp đượm mùi rơm thơm
Chuyến tàu sao trắc trở
Kịp về…Mẹ chờ cơm.

Sau này con sẽ hiểu

Sau này con sẽ hiểu
Mẹ yêu con thế nào
Dành tất cả mọi điều
Chẳng lý do..vì sao ?

Sau này con sẽ biết
Thế giới rộng bao la
Nơi bình yên hơn hết
Là vòng tay Mẹ Cha.

Sau này con sẽ rõ
Trước trăm vạn nẻo đường
Khi phong ba bão tố
Nhà – nơi đầy tình thương.

Sau này con sẽ thấy
Đời thật – giả, trắng – đen
Chân thành đâu được mấy
Giữa yêu – ghét, sang – hèn.

Sau này con sẽ lớn
Bước đôi chân vững vàng
Cuốn dòng đời bận rộn
Hãy trở về …mùa sang.

Sau này con sẽ được
Mọi thứ từng hằng mơ
Nhưng “Tuổi thơ” điều ước
Có quay lại….bao giờ ?

Bình yên là như thế

Người ta nói bình yên ở xa lắm
Để cuồng quay vất vả kiếm tìm
Rồi một ngày chắp vá lại trái tim
Mới nhận ra bình yên ngay tâm trí.

Có những ngày thấy cuộc đời vô vị
Muốn buông xuôi vứt bỏ hết muộn phiền
Sau giông gió ta chợt hiểu bình yên
Là vòng tay người thân yêu còn đó.

Một ngày mới nghe thì thầm hoa cỏ
Hát tình ca, soi bóng trước sương mềm
Đưa tay hứng từng giọt ánh trăng đêm
Vai người thương , bình yên là như thế.

Ta về nhà ngả lòng nghe Mẹ kể
Về ngày xưa, xưa ấy rất lâu rồi
Câu hát À ơi cò trắng một thời
Để vẫn thấy bình yên là có Mẹ.

Ảnh minh hoạ internet

Mẹ dạy…!

Mẹ dạy là con gái
Phải thùy mị nết na
Nhưng Mẹ lại quên dặn
Chỉ ngoan với người nhà.

Mẹ dạy phải thật thà
Và không nên dối trá
Nhưng Mẹ lại quên điều
Đời giả dối, ganh đua.

Mẹ dạy đừng  hơn thua
Sống lòng an yên nhé
Nhưng chân thành quá rẻ
Con thiệt thòi, đau thương.

Mẹ dạy phải kiên cường
Đừng dễ dàng gục ngã
Nhưng đời nhiều sóng cả
Không vững nổi đôi  chân.

Mẹ dạy yêu bản thân
Trước khi yêu người khác
Nhưng con tim lầm lạc
Vụn vỡ đau riêng mình.

Mẹ dạy đừng đi tìm
Điều gì của quá khứ
Nhưng lý trí mãi  giữ
Ký ức ngày hôm qua.

Mẹ dạy đừng  như hoa
Nở tàn theo ngày tháng
Nhưng  thanh xuân có hạn
Níu giữ …tàn..nắng mưa….

Con tựa như giấy trắng
Mẹ vẽ màu hồng tươi
Nhưng giông bão trong đời
Phôi phai…nụ cười thắm…!

Con mãi là khoảng trời riêng của mẹ

Có những ngày mẹ thấy mình mỏi mệt
Giữa vòng xoay cơm – áo -gạo- tiền
Mẹ quên mất con cần lắm… hồn nhiên
Những bước chân vẫn cần nâng cần đỡ.

Con yêu à! Chớ đừng nên lo sợ
“Bùn dưới chân nhưng nắng ở trên đầu”
Cơn mưa nào cũng chẳng thể dài lâu
Mẹ vẫn đây, chở che con khỏi ướt.

Con của mẹ! hãy cứ mơ, cứ ước
Bằng niềm tin, bằng ý trí kiên cường
Cuộc đời mà, dẫu có lúc đau thương
Mẹ sẽ bên, những đoạn đường gian khó.

Con hãy nhớ… dẫu là cây, là cỏ
Vẫn vươn mình, mặc nắng gió tốt tươi
Thì cớ chi con giữ lại nụ cười
Mẹ luôn muốn, con một đời hạnh phúc.

Con đừng buồn… Với những điều mất được
Đến và đi là lẽ rất thường tình
Giữ hay buông hãy lựa chọn cho mình
Mẹ tin con, bằng niềm tin duy nhất.

Còn hôm nay… muốn con hãy sống thật
Và hồn nhiên, luôn biết lắng nghe lời
Chỉ thế thôi mẹ cũng đủ vui rồi
Con mãi là… khoảng trời riêng của mẹ.

Hoàng Thị Hiền

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: