Chùm thơ “Dáng Mẹ” – Tác giả Lê Cầm Thuý (Kiên Giang)

25/01/22 – 01:01

 

Tác giả Lê Cầm Thuý

Dáng mẹ

Đêm vào đêm,
Có những nỗi đau không ngủ.
Giọng mẹ buồn hiu trong tiếng ru…
Ơ ầu …ơ cái ngủ,

Con ngủ đầy giấc sâu.
Tìm quên trong thao thức,
Níu ngủ về để dỗ đêm sâu.
Nghe chim kêu nào khản tiếng trời xa…

Đêm canh tàn,
Có những nỗi đau sầu bất chợt.
Ba và anh đi mãi không về…
Rơi vào giữa mênh mông,

Lệ đầm buồn thao thức.
Boong…boong…boong….tiếng gõ…
Gánh nặng vai mẹ dần ra ngõ,
Tiếng rao buồn rát buốt cả tim con.

Trời sáng dần,
Mặt trời hồng nhô khỏi rặng tre.
Mẹ tất tả gánh ngày ngược phố.
Nửa đời mẹ là cha.

Ôm những đứa con thơ,
Thân gầy ngày xuôi ngược,
Bước độc hành lầm lũi ngõ sâu.
Một cõi đi về tiếng mẹ nhoà đau.
Nỗi đau của mẹ

Có những nỗi đau không tên,
Có những nỗi đau ngọt ngào,
Có những nỗi đau từ con tim nhiều mảnh vá,
Có nỗi đau đêm trường Mẹ lặng trong đêm…

Cả đời người nghèo đói buộc chặt bên,
Bao nếm trãi mưu sinh nhọc nhằn vai gánh nặng,
Bon chen giật giành phong trần lấm láp,
Vẫn âm thầm nhẫn nại một bóng thôi.

Nhiều nỗi đau đời kiếp sống mẹ tôi,
Vị ngọt chồng con dành mình vị đắng,
Dòng đời rộng hạnh phúc luôn khép đóng,
Chông chênh cuộc đời lệ mãi tràn tuôn..

Trăm cơn đau và nghìn dòng tủi buồn,
Bao lần khóc người thân về trong đất
Áo nâu sòng mẹ thiền trong tiếng nấc
Kẽ mắt kèm nhèm nhoà vết chân chim…

Những cơn đau dài không biết gọi tên,
Ngoảnh nhìn lại đời người đà xế bóng,
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc,
Duyên một đời nào thấy kiếp lai sinh ?
                                      (Mùa giáng sinh 25/12/2016)

Nhớ mẹ giọt rơi.

Giỗ ba con đã không về,
Giờ đây giỗ mẹ hướng quê…chạnh lòng!
Nơi xa, mẹ có buồn không?
Hiu hiu thiếu nắng, trời đông buồn buồn.

Trong tim từng giọt sầu tuôn,
Ba năm vắng mẹ suối nguồn cạn vơi.
Mồ côi thương tội, mẹ ơi…
Cánh cò chao cánh đã về cõi xa.

Trời đông rét lạnh nhạt nhoà,
Cơn mơ hư ảo, hương hoa, bóng người..
Con mơ như thấy mẹ cười,
Ghềnh xa suối chảy lạc vườn thiên thai.

Covid dịch dữ lắm thay,
Sinh-ly -tử – biệt, đắng cay khôn cùng,
Nghẹn ngào xa cách nghìn trùng,
Tâm hương ba nén, khóc cùng trần ai.

Quê nhà đường dẫu không dài,
Con chưa trọn hiếu, bi ai giọt sầu.
Giọt rơi, thơ chẳng tròn câu,
Canh khuya vắng lặng, mẹ đâu? nơi nào?

Mẹ ơi, con biết làm sao?
Tiếng đêm khắc khoải thêm đau cõi lòng.
Tiếng thương rớt giữa tầng không,
Cơn mơ choàng giấc, con mong mẹ về…
                                        ( Tịnh Yên 26/11/2021)

Vu lan nhớ mẹ

Vu Lan, nhớ mẹ, mẹ ơi,
Nghe trong tiếng kệ, hoa rơi kiếp người.
Vô thường cõi tạm buộc rời,
Áng phù vân trôi giữa đời xa xôi…

Vu Lan, nhớ mẹ, mẹ ơi,
Ba năm mẹ đã xa rời trần ai.
Ngước nhìn sen trắng Phật đài,
Lẫn trong hương khói, hình hài mẹ tôi.

Vu Lan, nhớ mẹ, mẹ ơi,
Bông hồng cài áo đã rơi mất rồi..!
Con vịn  chữ “thảo” ở đời,
Mẹ dạy chữ “nghĩa” làm người chữ “nhân”.

Đêm khuya trời sáng một vầng,
Ánh huyền khuyết lẻ nhìn trăng giống đò.
Sông dài nước chảy buồn so,
Vu Lan nhớ mẹ gọi đò, đò ơi..!
                            (Kiên Lương 27/12/2021)

Trả mây cho gió

(Viết tặng những người mẹ đơn thân)

Em xinh mộng như trái đầu mùa,
Tuổi thanh xuân của thời con gái,
Quả cấm lạ nâng niu mong hái,
Trái đầu mùa ngọt lịm mềm môi…

Duyên tiền định, nguyệt lão kết đôi,
Ngày vui lớn, cau trầu rước ngõ.
Yêu thương đó, nhà thêm trẻ nhỏ,
Tiếng bi bô hạnh phúc vang nhà…

Rời tổ ấm, anh đi học xa,
Để một ngày vang danh tổ nghiệp,
Em ôm con, dõi theo biền biệt,
Mong anh về, hạnh phúc đơm hoa…

Ngày lại ngày rồi lại ngày qua,
Trẻ đêm khóc, một mình đơn độc,
Em cố gắng, không màng khó nhọc,
Yêu con thơ và cũng yêu chồng.

Tháng ngày dài, em vẫn đợi mong…
Cha của bé, chồng em vui khỏe.
Đừng lo lắng, an tâm anh nhé,
Trông anh về với vợ con thôi!

Thời gian dài vẫn trôi, vẫn trôi…
Chợt thoáng nhạt ngày về bên vợ,
Như mách bảo, anh ơi em sợ,
Cám dỗ nhiều, nhiều lắm anh ơi…!

Thuyền ra khơi chẳng muốn vào bờ,
Anh xa cách, hững hờ tình nhạt,
Nơi phồn hoa tiếng cười, tiếng hát,
Em cô đơn thăm thẳm đêm trường…

Mất tình rồi cũng đã nhạt hương,
Tờ ly hôn anh đưa em ký,
Sao riêng mình đừng nên ích kỷ,
Con mình cần cả mẹ lẫn cha.

Nói chi đây tình đã phôi pha,
Câu hẹn thề anh đà bẻ gãy,
Đã muốn buông, tình như trang giấy,
Xé toạc rồi, con đã không cha!

Tháng năm dài em đã nguôi ngoai,
Vùi kỷ niệm chôn vào sâu thẳm,
Em không còn bi thương chìm đắm,
Mở trang đời chỉ nghĩ cho con!

Nếu một ngày con sẽ lớn khôn,
Hỏi vì sao cha không bên mẹ,
Con không hiểu những gì khi bé?
Vuốt tóc con, nhẹ cười khe khẽ
Chỉ bởi vì mẹ hết nợ cha!

                       (Kiên Lương 19.9.2021)

LÊ CẨM THUÝ

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: