21/01/22 – 10:01
Mẹ hiền của tôi
Con đi bộ đội xa nhà
Hình dung mẹ vẫn như là ngày xưa
Ngày con đi mẹ tiễn đưa
Tóc mẹ xanh mướt bên bờ tre xanh
Thời gian thấm thoát trôi nhanh
Biên cương con với các anh diệt thù
Con xa mẹ mấy mươi thu
Bên con vọng mãi lời ru mẹ hiền
Quân thù rút khỏi miền biên
Nước nhà yên ổn quê hương thái bình
Giờ về bên mẹ giật mình
Mẹ ơi tóc mẹ đã thành tóc bông
Bao năm vất vả ruộng đồng
Cộng thêm lắm nhớ nhiều mong tóc già
Các con mẹ chiến trường xa
Trái tim của mẹ chia ba bốn phần
Vượt qua gian khó nhọc nhằn
Lưng còng đòn gánh in hằn đôi vai
Phần mình chỉ miếng trầu cay
Ngọt lành mẹ dụm cho đầy phần con
Mẹ là bóng mát bao tròn
Che con bóng mát bao cơn gió lùa
Dòng suối mát lành mùa cạn
Non vời vợi ngăn cản những bão giông
Hạ nắng lửa gió rét đông
Năm này tháng nọ lưng cong mắt mờ
Suốt đời tấm áo cũ sờn
Với đôi guốc mộc đã mòn thế thôi
Câu Kiều đọng mãi trên môi
Thương con thương cả bao người gần bên
Đêm đông bếp lửa bùng lên
Trong đêm những sợi tóc đen chuyển màu
Tươi xanh gửi trọn mai sau
Đôi bàn tay sạn mái đầu trắng tinh
Mẹ tôi
Mẹ tôi năm tháng tảo tần
Ruộng đồng ngô lúa chuyên cần mẹ chăm
Cha đi bộ đội vào Nam
Một lòng chung thuỷ mẹ làm nuôi con
Cha đi vì nước vì non
Mẹ hy sinh tấm lòng son đợi chờ
Ngọt lời ru mẹ ầu ơ
Nuôi con khôn lớn từng giờ mẹ mong
Chịu thương chịu khó như ong
Bốn mùa mưa nắng vững lòng vượt qua
Các con giờ đã bay xa
Mình mẹ một bóng thân già nơi quê
Biên cương vẫy gọi con đi
Theo cha vững bước Quân Kỳ thắm tươi
Con đường Cờ Đỏ mẹ ơi
Quê nhà mắt mẹ không rời ngóng trông
Vai gày gánh cả bão giông
Mồ hôi bạc áo trên đồng sớm trưa
Cánh cò cõng nắng cõng mưa
Mẹ tôi cõng cả bốn mùa gió sương.
Có một người mẹ
Người mẹ hiền cả một đời vất vả
Tuổi ngoại sáu mươi tóc đã bạc màu
Đôi vai gày gánh bao nỗi thương đau
Vẫn mỉm cười sau muôn vàn giông bão
Mò ốc tôm cua đổi từng bữa gạo
Gió bấc heo may không áo ấm cho mình
Vững bước kiên cường tự lực với niềm tin
Các con khoẻ vui là điều mình hạnh phúc
Gặp bao khó khăn chưa bao giờ bật khóc
Vực thẳm vươn lên nâng bước con đi
Nắng cháy mưa tuôn gian khó quản gì
Suốt bốn mùa vì con mẹ làm tất cả
Nắng lửa trưa hè trời đông lạnh giá
Tình mẹ bao la ấm hơn cả mặt trời
Suốt cả cuộc đời chưa một phút nghỉ ngơi
Dang rộng vòng tay bao bọc đời con trẻ.
Người mẹ Việt Nam
Mẹ là người mẹ Việt Nam
Chồng con yêu quý việc làm giỏi giang
Việc nhà việc nước đảm đang
Xứng danh với tám chữ vàng được phong
Gia đình êm ấm ngoài trong
Chung tình son sắt một lòng phu thê
Bình minh cho tới đêm về
Đối nhân sử trí không chê điểm nào
Tình làng nghĩa xóm dạt dào
Vợ chồng ấm áp ngọt ngào ấm êm
Vì con chẳng quản ngày đêm
Vượt qua gian khó lòng thêm kiên cường
Một đời chịu khó chịu thương
Tình mẹ nâng bước trên đường con đi
Lòng con nguyện mãi khắc ghi
Công ơn của mẹ khác gì biển đông.
Tình mẹ
Tình mẹ ví tựa non cao
Biển mênh mông ấy ơn nào sánh đây
Con luôn tạc dạ ơn này
Công ơn nuôi dưỡng đong đầy nghĩa ân
Lo lắng chăm chút ân cần
Vượt qua giông bão tảo tần ngày đêm
Bình minh tới ánh trăng thềm
Lời ru của mẹ ngọt mềm bên nôi
Yêu thương mẹ lắm mẹ ơi
Mẹ là lá chắn cả đời cho con
Con là búp nụ chồi non
Mẹ dang tay rộng để con nép vào
Từ trong câu hát ngọt ngào
Nâng cho từng bước con vào lối đi
Kiên cường gian khó quản chi
Vì con tần tảo xuân thì dần qua
Mỗi xuân tới tuổi thêm già
Tóc đen chuyển bạc nước da đồi mồi
Bóng mẹ giờ ngả chiều rồi
Con xin ghi khắc mẹ ơi ngàn lần
Câu thơ con viết đầu tuần
Vu Lan tặng mẹ muôn phần ơn sâu
Kính mong mẹ mãi sống lâu
Cho con cháu chắt tựa hầu mẹ ơi
NGUYỄN THẾ CẦU
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang