Chùm thơ “Dáng Mẹ” – Tác giả Nguyễn Văn Định (Huế)

15/02/22 – 04:02

Tác giả Nguyễn Văn Định

Tình mẹ… thiên thu…

Mắt mẹ nhoè mờ theo đời buồn
Giữa đêm tối mẹ ngồi mất hồn
Tim con đau như bị dao cứa
Nằm lặng im mơ ôm mẹ hôn…

Dù chỉ là một thoáng phù du
Vẫn ước được nghe giọng mẹ ru
Còn đâu nữa tình sâu hiền mẫu
Cõi vĩnh hằng cách biệt thiên thu…

Trái tim vĩ đại

Bảy lăm năm mẹ sống đời tự lập
Tự bản thân bươn chải một mình thôi
Dưỡng dục con từ thuở còn trong nôi
Dõi theo con chăm sóc quá quen rồi
Như bẩm sinh dùng tay trái tự múc…

Xin quỳ xuống lạy tạ ơn nhẫn nhục
Đức hy sinh cao cả hơn núi non
Năm lăm năm tim vĩ đại héo hon
Năm lăm năm chịu đựng sống vì con
Ngày lam lũ đêm âm thầm lau lệ…

Pleiku và mẹ

Pleiku ơi chiều ấy ba năm rồi
Mưa buồn bay như nước mắt chia phôi
Sau kính mờ thoáng hiện đôi mắt mẹ
Thăm thẳm buồn buốt hết cả hồn tôi…   

Thôi mẹ nhé đừng thẫn thờ tả tơi
Xin cùng con giấu buồn mím môi cười
Cao xanh hỡi xin đừng tàn nhẫn mãi
Đành đoạn nào mẹ con hai phương trời…

Đời mẹ tôi

Ngày lại ngày lam lũ triền miên
Đêm rồi đêm ngồi tịnh tâm thiền
Mẹ chấp nhận phận đời bất hạnh
Tâm vị tha thản nhiên lãng quên

Quên an bài nghiệt ngã truân chuyên
Hiểu định mệnh mẹ không buồn phiền
Tảo tần sống vì con cho cháu
Về già bịnh chịu đựng mình ên  

Thở dưỡng khí thanh thản bình yên
Rất tự tại thần thái mẹ hiền
Chờ xuôi tay thiên thu vĩnh biệt
Mẹ vĩ đại gần chín thập niên

Ảnh minh hoạ internet

Thôi canh cánh

Anh linh cảm trong hình có dáng mẹ
Đang mỉm cười nhìn con út mẹ yêu
Ai cũng hiểu mẹ thương em rất nhiều
Lo sợ em quá nhớ nhung buồn khổ…

Anh vững tin mẹ linh thiêng phù hộ
Để từ đường là chốn gặp gỡ nhau
Trao yêu thương thay vì tạo khổ đau
Để mẹ vui dạo chơi nơi tiên cảnh…

Thôi em nhé không nên mãi canh cánh
Để mỗi khi tưởng nhớ lại đến ngày
Tất cả đều quay về tay nắm tay
Thương lo nhau như mẹ hằng mơ ước…

Mẹ xoa tóc con…

Tờ mờ ba giờ sáng
Hai mẹ con ôm nhau
Cố gắng nén đớn đau
Đầu con mẹ nhẹ vuốt…

Nghẹn ngào con cố nuốt
Máu lệ ngược về tim
Đoạn trường mẹ lặng im
Xoa tóc con từ biệt…

Con cháu đã gặp hết
Không còn gì thiết tha
Yên lòng mẹ đi xa
Bỏ con cháu nhòa lệ…

Ngõ ướt mờ sương

NGÕ vắng nhỏ vai mềm nặng gánh
ƯỚT mi buồn mẹ lạnh tinh sương
MỜ mờ dáng mẹ yêu thương
SƯƠNG mù phủ xuống đoạn trường buốt tim…

Nguyễn Văn Định

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: