Chùm thơ “Dáng mẹ” – Tác giả Vi Thái Ngọc (Đà Nẵng)

25/01/22 – 03:01

 

Tác giả: VI THÁI NGỌC

Chiều quê

Chợ chiều mẹ bán rổ khoai
Cau non dăm quả…mà hoài gió đông.

 Từ ngày chị bước theo chồng
Ruộng sau, vườn trước tay không ngơi làm.

 Cuộc đời một quãng đa đoan
Chông chênh đói khổ hai hàng lệ hoen.

 Cái nghèo bám mãi thành quen
Bàn chân tõe ngón bùn phèn quanh năm.

 Ngổn ngang phận mỏng thân tằm
Chợ quê bán cả long đong kiếp người.

 Trầu vàng còn khéo ướm lời
Giữ lề giữ thói một đời nương nhau.

 Nơi ngồi ngó trước nhìn sau
Bán mua vịn bởi câu chào đầu môi.

Xa quê lạc bước nổi trôi
Hằn trong tâm khảm riêng tôi…chợ chiều!!!

      

 Tiếng rao đêm

Nhọc nhằn nhịp gánh vào đêm
Mồ hôi đọng lại bên thềm nhân gian
Trót mang số kiếp lầm than
Mẹ rao bán cả cơ hàn nuôi tôi.
Những là củ sắn, nắm xôi
Bàn chân xiêu vẹo đắp bồi cho con
Gánh gồng xuống biển lên non
Oằn vai cả những héo mòn mẹ ơi!
Tối ngày nào chút thảnh thơi
Tàn đêm khản đặc mấy lời bán mua
Chẳng màng số phận hơn thua
Thân cò lặn lội gió lùa canh thâu.
Con đi hiểu được nông sâu
Mang theo cả những cơ cầu mẹ cho.
Hồng nhan… chiếu rách nằm co
Bến sông mẹ bước con đò chênh chao.
Dặn lòng chỉ dám ước ao
Gập ghềnh quang gánh, tối nào cũng trăng!
Thương đời tần tảo siêng năng
Sông sâu biển cả chẳng bằng mẹ tôi.
Gian truân năm tháng dần trôi
Các con khôn lớn một đời hằng mong
Kiếp mình nhận lấy long đong
Tiếng rao quặn thắt nỗi lòng khắc ghi !!!

 

Ngõ vào nhà Mẹ Thứ 

Ngõ nhỏ này mẹ tiễn các anh đi
Gập ghềnh phận người vắt qua hai cuộc chiến
Nắng xiên khoai ngóng những chiều bầm tím
Mấy mươi năm các anh vẫn chưa về.

 Mắt mờ dần, chân nay chậm bước đi
Cả đời mẹ tựa vào dòng lệ chảy
Đo đếm thời gian trên con ngõ lầy lội ấy
Một trăm năm có lẻ…những hao gầy.

 Thương mẹ biết bao khi mỗi đêm dài
Vẫn nghiêng tai lắng bước chân về ngõ
Một chiếc lá khẽ lăn theo chiều gió
Cũng giật mình giấc ngủ chập chờn buông.

Xưa đàn con đi chiến đấu muôn phương
Căn nhà lá với bao niềm khắc khoải
Nay ngõ nhỏ ngóng đàn con trở lại
Vẫn một niềm khắc khoải cháy lòng đau.

 Xót xa này mẹ biết để vào đâu
Bao đứa con đi chỉ đón về kỷ vật
Thứ có thể mẹ đợi chờ duy nhất
Là hình hài thì mãi mãi lìa xa.
Ngõ nhỏ này mẹ tiễn các anh qua
Sau bậu cửa mình mẹ và chiếc bóng
Cha ngã xuống thuở các anh chập chững
Bóng tựa vào người người tựa bóng mà nương.

 Tháng tháng ngày ngày mong ngóng những yêu thương
Cạn nước mắt thành dòng sông nỗi nhớ
Thương con ngõ vẫn đêm ngày trăn trở
Ngóng đợi người đi lạc bước chưa về.

                                                          Viết năm 2005.

Xuân về ngang ngõ

Phía đầu làng bưởi chín đã thơm hương
Đào chớm nụ, mẹ đem hong áo mới
Quất trĩu cành, cúc, hồng, mai… phơi phới
Mẹ chép miệng: Tết rồi, biết chúng có về không!

 Mấy mươi năm con mải miết phố đông
Ngỡ quên cả mùi rơm nồng lối xóm
Mẹ còng lưng đồng chiêm còn bì bõm
Chỉ sợ thiếu tấm quà khi Tết cháu về thăm.

Xưa cây nêu, câu đối, lụa tơ tằm…
Nay vạt dong góc vườn vẫn chút chăm từng lá
Chạy phiên chợ làng còn vội tay khâu vá
Khâu cả nắng chiều… sưởi ấm mái nhà tranh.

 Xót dáng mẹ gầy rau cháo quẩn quanh
Hay lo chị không nhớ lễ nghi khi làm dâu xóm đạo
Thích kể ngày xưa Tết về vang tiếng pháo
Nay giấc ngủ chập chờn nỗi nhớ cháu con.

 Nom đường quê còn đó những hao mòn
Nghiêng vành nón mẹ che mùa mưa nắng
Phảng phất duyên xưa má hồng…thời xa vắng
Mấy bận cha về mới dám ngỏ lời thương.

 Con đã đi trăm nẻo ngàn đường
Vẫn thèm hương cau, giàn trầu nghiêng bóng mẹ.
Tóc pha sương lại ước mình thơ bé
Phố chợ theo người lựa áo đợi ngày xuân.

 Làng vẫn hanh hao dẫu Tết đã gần
Nhắm mắt cứ hiện về mẹt rau chiều năm cuối
Lấp xấp mưa ướt trái cà, gói muối
Ướt cả lưng gầy líu ríu bước mẹ tôi.

 Cứ dùng giằng về với mẹ hay thôi
Đường xa ngái, còn bộn bề lo nghĩ
Nhện giăng tơ ngang mắt mong manh như sợi chỉ
Giật mình xuân qua ngõ, vẫn hoài nợ mẹ một đời vui!!!

                                                             Đà Nẵng, ngày cuối năm 31/12/2021.

VI THÁI NGỌC

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: