Chùm thơ dự in “Những bước chân thầm lặng 2” – Đặng Kim Tiến

28/09/22 – 08:09

Hoa muống biển!

Anh đang canh giữ đảo xa
Ở nơi anh có loài hoa muống này
Tên hoa bình dị mà hay
Loài “hoa muống biển” hàng ngày bên anh

Anh bảo vệ đảo yên bình
Nhờ hoa muống biển giống tình của em
Hoa mọc trên cát êm đềm
Màu hoa tím phớt chẳng bon chen gì

Anh khen hoa thật diệu kỳ
Có hoa anh chẳng mấy khi phải buồn
Hoa gần gũi giống em luôn
Thủy chung son sắt vui buồn có nhau.

 

Biết ơn những người thầy thuốc Việt Nam!

Giặc dịch Covid lan tràn
Cả thế giới gặp muôn vàn khó khăn
Những người thầy thuốc Việt Nam
Có tài và lại có tâm tuyệt vời

Phát hiện người bệnh mọi nơi
Đưa vào điều trị, kịp thời khẩn trương
Mang theo y đức lên đường
Ngày đêm, không quản chiến trường, xông pha

Tấm lòng thầy thuốc bao la
“Lương y từ mẫu” chan hòa yêu thương
Cứu bao người bệnh, trên giường
Nhiễm bệnh về với địa phương, gia đình
Chuyên môn giỏi, lại tận tình
Tự hào – thầy thuốc nước mình – Việt Nam.

 

Việt Nam ơi! Tôi yêu những con người!

Những con người, đất nước Việt Nam
Không có lời thơ, bài ca nào kể xiết
Trong lúc dịch hoành hành, ác liệt
Họ đã lao vào, không kể ngày đêm

Họ đã cứu người, quên cả bản thân
Cùng với cộng đồng, chung tay diệt dịch
Ta tự hào Việt Nam vô địch
Vì có những con người, anh dũng xả thân

Họ đã hiên ngang, trước lưỡi hái tử thần
Con vi rút đã lấn xâm hại họ
Một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ
Thương lắm rồi, người bác sĩ quân y

Bằng lời thơ, tôi biết nói gì
Chỉ mong sao, anh nhanh lành bệnh
Cả nước bên anh nghe theo mệnh lệnh
Của Đảng dẫn đường diệt vi rút thật nhanh.

 

Ảnh minh hoạ internet

Tự hào! Những người lính quân y

Cuộc chiến tranh, vô cùng ác liệt
Với loại vi rút: Co ro na
Đã xâm nhập, nước ta trầm trọng
Lệnh khẩn trương, lên đường nhanh chóng

Người lính quân y, chủ lực sẵn sàng
Nhiệm vụ cứu người, rất đỗi vinh quang
Dấu khuôn mặt đôn hậu, trong khẩu trang bịt kín
Mọi việc làm âm thầm, lặng tiếng
Mắt thâm quầng, thiếu ngủ, kém ăn

Khi Đảng cần, ta đi cứu nhân dân
Không nề hà? Vì ta là chiến sĩ
Công việc mệt nhoài, không hề ngơi nghỉ
Yêu vô cùng, người thầy thuốc quân nhân

Chiến công của các chị, các anh, luôn cứ lặng thầm
Để cùng mọi người, chung tay dập dịch
Cũng như trong chiến tranh, góp phần thắng địch
Mặt trận dịch này, cam go vất vả hơn.

 

Kỷ niệm ngày anh ra đi

Ngày anh được phân công ra đảo
Vì ở đó đang gặp tràn vũ bão
Không do thiên nhiên mà bởi chính con người
Người anh em Trung Quốc ở gần thôi

Đã tranh giành muốn cướp quyền làm chủ
Là người lính anh luôn thầm tự nhủ
Phải ra đi khi Tổ quốc đang cần
Anh đã ôm em hôn vạn vạn lần

Rồi chia tay em gạt thầm nước mắt
Là người lính anh kiên trung bất khuất
Có lẽ nào vợ lính lại níu chân
Anh ra đi, em chịu đựng âm thầm

Và anh đã hy sinh trên đảo
Sáu mươi tư chiến sỹ sức mạnh như vũ bão
Đã bỏ thân ngoài biển đảo xa vời
Trong sáu tư người có cả chồng tôi

Từ buổi chia tay anh không về được nữa
Tình yêu trong em vẫn rực như ngọn lửa
Yêu thương rất nhiều còn đọng mãi trong tim
Anh đã hy sinh để đất nước bình yên.

Đặng Kim Tiến

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: