28/09/22 – 08:09
Người lính năm nào…
Có một nghề đáng nhớ biết bao
Gọi đúng là tên thế nào em nhỉ?
Đó là nghề gọi là bác sĩ
Chữa bệnh cứu người đáng quý làm sao.
Đó là nghề thầy thuốc thanh cao
Đất nước chiến tranh em vào bộ đội
Nhớ những đêm hành quân rất vội
Chiến dịch xa gần bộ đội cần em
Nhớ lại tháng năm không thể nào quên
Em thức thâu đêm bên người chiến sĩ
Chăm sóc thương binh ngày đêm không nghỉ
Bởi vì em là chiến sĩ quân y
Gặp lại em đây chẳng biết nói gì
Nhớ lại tháng năm anh nằm điều trị
Khám bệnh ân cần, dặn dò tỷ mỷ
Ăn uống, tập tành nhớ kỹ đó anh
Đã qua rồi năm tháng chiến tranh
Em đã học lên trở thành tiến sĩ
Là thầy thuốc vẫn một lòng tận tụy
Chữa bệnh cứu người bác sĩ như em
Nhớ lại tháng năm không thể nào quên
Em vẫn miệt mài nhiều đêm suy nghĩ
Bệnh án em ghi những gì đây nhỉ
Nghiên cứu từng giờ, suy nghĩ trước sau
Đó là nghề em mãi nhớ câu
Lời của Bác sao mà sâu sắc thế:
Thầy thuốc giỏi như mẹ hiền có thể
Bởi tình yêu: quý nhất con người
Mỗi khi nhìn người bệnh cười tươi
Em như thấy cuộc đời trẻ lại
Bởi cuộc sống đang nở hoa kết trái
Sức khỏe là vàng có phải không em
Và những tháng ngày không thể nào quên
Em lại có tên trong đoàn quân chống dịch
Nhiệm vụ đầu tiên đó là mục đích
Dẹp dịch Covy – xung kích đi đầu
Khi Tổ quốc cần đi bất cứ đâu
Gác lại việc riêng là câu hay nhất
Vẫn cởi mở với tấm lòng chân thật
Em vẫn là em: Người lính năm nào
Ôi cái nghề thật đáng quý biết bao
Anh muốn gọi tên thế nào em nhỉ?
Em chỉ cười vì em là chiến sỹ
Chữa bệnh cứu người – bác sỹ đúng không anh.
28/12/2021
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang