Chùm thơ dự in “Những bước chân thầm lặng 2” – Nguyễn Xuân Khoát

28/09/22 – 08:09

Người lính năm nào…

Có một nghề đáng nhớ biết bao
Gọi đúng là tên thế nào em nhỉ?
Đó là nghề gọi là bác sĩ
Chữa bệnh cứu người đáng quý làm sao.

Đó là nghề thầy thuốc thanh cao
Đất nước chiến tranh em vào bộ đội
Nhớ những đêm hành quân rất vội
Chiến dịch xa gần bộ đội cần em

Nhớ lại tháng năm không thể nào quên
Em thức thâu đêm bên người chiến sĩ
Chăm sóc thương binh ngày đêm không nghỉ
Bởi vì em là chiến sĩ quân y

Gặp lại em đây chẳng biết nói gì
Nhớ lại tháng năm anh nằm điều trị
Khám bệnh ân cần, dặn dò tỷ mỷ
Ăn uống, tập tành nhớ kỹ đó anh

Đã qua rồi năm tháng chiến tranh
Em đã học lên trở thành tiến sĩ
Là thầy thuốc vẫn một lòng tận tụy
Chữa bệnh cứu người bác sĩ như em

Nhớ lại tháng năm không thể nào quên
Em vẫn miệt mài nhiều đêm suy nghĩ
Bệnh án em ghi những gì đây nhỉ
Nghiên cứu từng giờ, suy nghĩ trước sau

Đó là nghề em mãi nhớ câu
Lời của Bác sao mà sâu sắc thế:
Thầy thuốc giỏi như mẹ hiền có thể
Bởi tình yêu: quý nhất con người

Mỗi khi nhìn người bệnh cười tươi
Em như thấy cuộc đời trẻ lại
Bởi cuộc sống đang nở hoa kết trái
Sức khỏe là vàng có phải không em

Và những tháng ngày không thể nào quên
Em lại có tên trong đoàn quân chống dịch
Nhiệm vụ đầu tiên đó là mục đích
Dẹp dịch Covy – xung kích đi đầu

Khi Tổ quốc cần đi bất cứ đâu
Gác lại việc riêng là câu hay nhất
Vẫn cởi mở với tấm lòng chân thật
Em vẫn là em: Người lính năm nào

Ôi cái nghề thật đáng quý biết bao
Anh muốn gọi tên thế nào em nhỉ?
Em chỉ cười vì em là chiến sỹ
Chữa bệnh cứu người – bác sỹ đúng không anh.

28/12/2021

Nguồn Ảnh: TRANG TIN ĐIỆN TỬ ĐẢNG BỘ THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH Những dòng thư tay và bức tranh được gửi về của bạn Thượng Ngô Ngọc Hân (Trường Tiểu học Nguyễn Văn Luông, Phường 11).

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: