01/10/22 – 07:10
Chiến binh thầm lặng
Những chiến binh kiên cường
Trên trận địa lặng thầm không tiếng súng
Bình yên – hiểm nguy chỉ cách nhau bộ đồ và chiếc khẩu trang nhỏ nhắn
Covid biến hình có sức tấn công hủy diệt hơn cả bom nguyên tử
Mạng sống của đồng bào mong manh
Má hằn sâu những vết khẩu trang
Mắt thâm quầng bao đêm không ngủ
Mồ hôi sũng áo blouse
Ngất đi lúc nào không hay
Tỉnh dậy lại miệt mài công việc
Chiến đấu để giành sự sống là điều cấp thiết
Những chiến binh quả cảm lặng thầm
Những anh hùng của lòng dân
Lịch sử mãi vinh danh.
Thương lắm Sài Gòn ơi!
Sài Gòn ơi! Tin dịch cứ dập dồn
Thương em quá, nhớ em yêu da diết
Bao con đường lặng im chờ dịch hết
Cửa sổ nào bé mơ áng mây bay
Thương mẹ già bó gối phòng trọ này
Mắt hõm sâu mong ngày tìm nguồn sống
Ghế đá hàng cây ngẩn ngơ lo lắng
Lặng lẽ buồn mong Covid qua mau
Trân quý những tấm lòng nhân hậu luôn có nhau
Cây gạo ấm tình, bữa cơm nặng nghĩa
Trân quý áo blouse vắt sức cho cuộc chiến
Chẳng sờn lòng chăm sóc những người thân
Người Sài Gòn vẫn mạnh mẽ phong trần
Trong giông tố luôn vững tay chèo lái
Dịch sẽ qua mau an lành trở lại
Chúng mình lại hẹn hò cho bõ nhớ Sài Gòn yêu.
Tặng em – cô gái ngành y
Em đấy ư
Cô bé một thời
Lẽo đẽo theo anh
Mè nheo cả buổi
Nay xinh quá!
Anh không đoán nổi
Chững chạc đàng hoàng
Trong màu trắng tinh khôi
Tận tụy cứu người
Em chẳng thể buông xuôi
Dịch hiểm nguy
Bao ngày đêm xét nghiệm
Liễu yếu gồng mình
Chẳng may ngất lịm
Một chút thôi
Em đã vực lại mình
Ngành y kiên cường
vì cả nước hi sinh
Ta tin chắc
Covid thua đau nhé
Cảm ơn em
Cô gái luôn mạnh mẽ
Áo trắng rạng ngời
Áo trắng của lòng dân.
Hà Nội mùa Covid
Anh có về Hà Nội với em không
Hà Nội mùa này đường thưa phố vắng
Hoa sữa tinh khôi ru mình trong nắng
Bàng tỏa cành vươn lộc biếc non tơ
Đường nối đường không có bóng em thơ
Bảng nhìn bảng xót lòng đau yên ắng
Cả khoảng trời xôn xao giờ vắng lặng
Buồn thật buồn, mong covid qua mau
Nhà nối nhà cửa đóng, lùi vào sau
Bớt ra đường, không đến nơi đông đúc
Ngày nối ngày vào ra với bếp núc
Sống chậm nhịp đời ngẫm nghĩ cũng hay
Chỉ thương em vất vả mấy tháng nay
Nhường chỗ ấm êm để cách li tránh dịch
Phục vụ nhân dân tận tình như ruột thịt
Vẫn cười hiền, duyên quá áo xanh ơi
Những thiên thần áo trắng càng tuyệt vời
Coi Covid như kẻ thù xâm lược
Quyết ra tay phải chữa cho bằng được
Bảo vệ giống nòi buộc covid rời xa
Hà Nội ơi, thấm thía những ngày qua
Người thuyền trưởng đã bao đêm không ngủ
Mong toàn dân cùng chung tay lo đủ
Giặc Covid tan rồi đất nước lại nở hoa.
Thương áo blouse
Tóc em dài óng mượt mà
Căm thù Covid em thà hi sinh
Thương em vì nước quên mình
Tóc cắt ngắn em càng xinh hơn nhiều
Càng thương càng quý càng yêu
Áo blouse vẫn sớm chiều tận tâm
Chống dịch như chống ngoại xâm
Xung phong vào trận đồng tâm chẳng sờn
Tâm dịch Đà Nẵng vào luôn
Cùng bao đồng nghiệp, bao nguồn động viên
Con thơ gửi lại mẹ hiền
Nhiệm vụ dập dịch ưu tiên hàng đầu
Quyết diệt Covid thật mau
Nhà nhà hạnh phúc đẹp màu đoàn viên.
Phạm Thị Hồng Thu
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang