Chùm thơ Dương Văn Ý (TP. Hồ Chí Minh)

14/12/21 – 08:12

 

Tác giả Dương Văn Ý

Góc NHỎ EMERALD…

Một góc nhỏ Emerald nơi tôi sống.

Chiều nay mưa thấy thấp thoáng bóng ai về.

Nghe trong gió thoảng lời tỉ tê tình tự.

Mây xuống thật gần vương vấn nỗi tái tê..

 

Em gái Emerald đôi môi mọng đỏ.

Đôi má hây hây phơn phớt chút ánh hồng.

Và ngoe nguẩy một chiều mưa giăng khắp lối .

Vội vội vàng vàng thả bóng một chiều Đông

 

Nước vài giọt rơi thấy lòng mình hiu quạnh .

Nghe trong tâm tư thương nhớ cứ ùa về .

Thu đã đi rồi mang theo bao kỷ niệm.

Để Đông sang ray rức những tháng ngày!…

THUYỀN TRÒNG TRÀNH TRONG CƠN SÓNG DỮ.

TA CHÔNG CHÊNH SÓNG DẬY TRONG LÒNG.. .

(Dịch vây hãm thế này mà không bị tròng trành mới lạ!…)

Thuyền kia neo đậu bến nao.

Tròng qua tròng lại nôn nao trong lòng.

Trành lên trành xuống nao lòng.

Trong  tâm trong trí một lòng yêu thương.

Cơn kia chưa  rõ nguồn cơn.

Sóng gió nổi dậy thấy lơn tơn buồn.

 Dữ dằn con sóng dập dềnh .

Ta nghe vơ vẩn chơi vơi nỗi buồn.

Chông qua thoáng chốc buồn buồn.

 Chênh vênh nổi dậy lòng buồn vẩn vơ.

Sóng cứ dậy mãi bơ vơ.

Dậy thương dậy mến ơ thờ niềm yêu.

Trong veo trong vắt tình yêu.

Lòng neo thuyền đậu bến yêu vô bờ!..

MIÊN MAN KHÚC…

Chiều cuối Thu Trời cao mây nhè nhẹ.

Nắng trải vàng chầm chậm những ngọn cây.

Gió hiu hiu lác đác chiếc lá vàng.

Em e ấp tay nghiêng che vành nón…

 

Bỗng đâu mây đen, sấm, giông ,chớp giật.

Cuộn ầm ầm bầu Trời xám xé toang.

Nước trút xuống những mảnh đời nghiêng ngả.

Lũ dâng lên thiên tai nhân nạn trùng!.

 

Rồi Xuân đến mang theo bao nhựa sống.

Những chồi,mầm, lộc sức sống dâng tràn.

Cả không gian rực rỡ ánh nắng hồng.

Hoa khoe sắc thắm báo mùa ân ái!.

 

Hạ trờ đến khách lãng du nhàn hạ.

Phượng rực Trời cả một góc giảng đường.

Miên man khúc Ve ru lời dịu ngọt.

Ta bần thần lê gót bước lãng du!…

BUỒN DƯNG…

Tự dưng cảm thấy buồn buồn

Tôi buồn không hiểu tôi buồn vì sao?

Nổi buồn len nhẹ lao xao

Miên man mãi miết hanh hao một mình!

Ngoài kia Xuân đã chình ình.

Mà tôi vẫn cứ chỉ mình mỗi tôi!

La đà nắng gió đãi bôi.

Thương thay thân phận đơn côi một chiều.

Buồn vương thay áng mây chiều .

Thôi thì an phận liêu xiêu đời người!..

ĐÔNG ĐƯỜNG…

Đường thi bát cú thất ngôn kinh.

Có phải là nay bất biến hình.

Đường luật bát cú thất ngôn

Xưa như thể không có gì xưa hơn.

 

Chuyện kể người xưa vì luật đối.

Mà sao cứ phải chịu làm thinh.

Hay chi nhắc thế mãi người?

Niêm, vần, đối, lặp thật là khó ghê !

 

Thêm vần khó chịu khi Đông đến

Giá lạnh lòng thi hữu bất bình.

Nhưng mà vì thú đam mê.

Nên khó như vậy nếu mà khó hơn.

 

Cũng cố lòng người chờ Tết tới 

Xuân sang đất nước mãi quang vinh!

Cũng đành nuốt dạ uất hờn.

Vẫn cứ ham thích lờn vờn cứ xoay!…

DƯƠNG VĂN Ý

One thought on “Chùm thơ Dương Văn Ý (TP. Hồ Chí Minh)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: