Chùm thơ “Hoài niệm” – Đoàn Nhật Hồ

22/07/23 – 09:07

Tác giả Đoàn Nhật Hồ

 

BI KHÚC HẠ VÀNG

Ta nghe bỏng rát nhớ nhung,
Phượng hồng rơi rụng, vỡ cùng tim côi?
Ấp iu chất ngất núi đồi,
Hạ “hâm giọt nhớ” (bao hồi giá băng!)
Tình hấp hối, hóa sương giăng,
Giọt rơi vào hạ, giọt hằn lên tim!
Hồn ngây chới với chết chìm,
Nghìn đêm tống biệt… một niềm ngu ngơ!
Ai còn níu giữ vần thơ,
Để ta an ủi giấc mơ địa đàng?
Lời ve hát – Khúc mê hoang?
Để ta lủi thủi… mộng vàng cô miên.
Hận mình choáng vị… cuồng điên,
Ai từng giẫm đạp… non tiên gã khờ?
Ve ngâm “Hạ khúc bơ vơ”,
Phượng hồng rụng rớt giấc mơ thiên đường!

 

ĐÊM THU NHỚ MẸ

Chê cam ngọt, mẹ lầm chanh, khế;
   Lỡ lạc đường: tìm bể, rời sông!
         Gánh mưa, đội nắng riêng lòng
Cơm canh đắng chát – tơ hồng nhầm se!

    Tháng Tám lụt, vắng hoe đồng nước,
    Lệ trời sa rét mướt không gian.
         Ngâm mình lưới cá đêm tàn
Tép tôm tí chút, bẽ bàng trăng suông!
     Điên điển nở – sầu buông từng nhánh,
     Nợ áo cơm trĩu cánh cò gầy!
         Làm cha, làm mẹ, làm thầy,
Đắng cay chiếc bóng, đông tây một mình!
     Nắng thiêu đốt dáng hình sương phụ,
Rét cắt da vây phủ nàng Bân.
         Oằn lưng mẹ cõng nợ nần
(Ấy duyên oan trái, ấy phần con thơ!)
     Suối tóc rối: hững hờ gương lược,
     Gót chân khô: dạn bước phong trần!
          Thương mẹ ngã: chả ai nâng!
Mái tranh: nắng giọi, thành sân (mưa lùa!)
     Con khôn lớn qua mùa giông bão
     Mẹ ươm mầm: cô giáo, kỹ sư,…
         Mai vàng nở – nhẹ ưu tư
Cành sai trái ngọt: giã từ tuyết sương!

Giờ trái chín, mẹ nương cõi khác!
    Con thèm nghe khúc hát mẹ ru…
          Chiều nay trời trở gió thu,
Trôi trên biển nhớ… mịt mù… mẹ ơi!

 

BƯỚC CHÂN HOÀI NIỆM
(Tặng “người dưng” ngủ chung giường của tôi)

Tôi cắp nách một ước mơ con băng đồng lội ruộng,
Gốc rạ khô đâu quý chuộng màu mốc thếch bước chân thô?
Đôi mái đầu khét nắng giỡn cợt làm rơi rớt tiếng cười thơ dại góc sân trường.
Thương nhớ lắm màu mực lấm lem, tím rịm chiếc cặp bàng cũ kỹ mẹ tôi đươn…!
                                                    
Nhà bay nóc, ngọn cỏ gà trên tay tôi bỗng gãy nhánh hồn nhiên!
Và từ đó gió mưa lạnh, dột thủng toang cơn mộng mị,
Vũ trụ ngủ vùi bền bỉ những đêm đen tịch mịch.
Mẹ cùng tôi đánh lưới cả những đêm hàn, mỏi mòn bước chân vô định.
                                                    
Hồn hoang dại, tôi trầm mình nơi đáy mắt tiên nương lạnh giá.
Bong bóng yêu đương vụt tan tành giữa tiếng cười tung xác pháo…
Và từ đó, không còn vết chân “gã ăn mày tình yêu” vạ vật,
Tôi ghét bôn tẩu nẻo đường tình – khinh vật chất phù hoa!
Vứt tọt trái tim khô xuống dòng Ngân Hà định số,
Tội nghiệp một vì sao – trúng mũi tên “thương” – khốn khổ, xuống trả nợ thế gian!

 

LÃNG DU MIỀN QUÁ VÃNG

Cắt vầng trăng cổ tích,                                     
Giong buồm miền tuổi thơ…
Nhảy “ùm” xuống sông tắm,
Tìm bọt cá đặt lờ.

Vàng hoe rơm đồng nội,
Khói đốt đồng trắng bay,
Mắt ta say diều giấy, 
Cháo cua đồng ngất ngây! 

Ngắt cánh hồng vàng, đỏ                    
Câu lũ ếch dưới ao,
Vị cà ri má nấu,
Giờ theo vào chiêm bao! 

Nhớ sình non đất ruộng,
Mò cá: mòn tuổi tiên,
Nhặt ve chai, bắt ốc…
Chân mốc thếch: kiếm tiền!

Giũ rơm thuê, đãi hến,
Đi qua miền ngu ngơ,
Xây bao đài kỷ niệm,
Vẫn ước muốn khù khờ! 

Thèm chọi bùn, nặn đất,
Đâu bơ vơ tiếng cười?
Thời trong veo: lem luốc!
Ai bán tuổi lên mười?

Sông ấu thơ xanh mát,
Ta gội hồn sáng trong!
Nay hồng trần lấm láp,
Tìm hồn nhiên ngược dòng!

 

PHONG BẾ VƯỜN YÊU

Vết chân nào loang máu – dấu gai đâm?
Nghe dĩ vãng: giọt âm thầm rả rích! 
Cõi lòng anh: bao trầm tích muộn phiền…
Hoa vườn mộng: mãi trinh nguyên tình ý? 
                            
Dòng dư lệ – vắt ngang hai thế kỷ,
Độc hoa tình chưa một tí bay hương?
Vườn ký ức: gót bi thương rát bỏng,
Mảnh tình si: sao lóng ngóng tìm hoài? 
                           
Xưa gầy guộc – giấc liêu trai kéo níu
Trốn tình đời, anh bấu víu cơn mê.
Vườn cổ tích: người bỏ bê cũng mặc,
Giấc cô miên: anh chẳng tắt lửa lòng!
                            
Vườn ân ái: bỗng cuồng phong, chớp, bão
Anh giật mình, chao đảo – phận đời đen! 
Anh muốn đuổi chút hơi men chếnh choáng,       
Tìm an nhiên giữa “một thoáng hư vô”!
                          
Xuân cũng hết: lá, cành khô – rụng rớt
Lộc non tơ rồi bất chợt lìa cành!
Sao mỏi mắt tìm màu xanh bất diệt?
“Có” mà “không” – anh muốn giết anh xưa!

Đoàn Nhật Hồ

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: