30/11/21 – 11:11
TA CHỢT THẤY….
Ta chợt thấy mình không còn trẻ nữa
Chớp mắt thôi đã quá nửa cuộc đời
Vết thời gian in khóe mắt , bờ môi
Nụ cười tươi cũng héo mòn đôi chút.
Ta chợt thấy dường như mình bất lực
Vòng thời gian bao tạo hóa xoay vần
Đâu dừng lại cho ta mãi phân vân
Buông bỏ – cần với những gì đang có.
Ta chợt thấy tiếc thanh xuân ngày đó
Chưa hết mình, dang dở những ước mơ
Người thương mến ta cứ mặc thờ ơ
Rồi ngu si đợi chờ tình lạnh nhạt.
Ta chợt thấy ngày hôm nay ta khác
Qua ngọt bùi và cay đắng trầm luân
Ta nhẹ nhàng nhận những điều được – mất
Không thét gào , không đau đớn chia ly.
Ta chợt thấy mệt mỏi quá… sân si
Đôi tay buông níu giữ gì nhân thế ?
Đời gieo sầu để hàng mi đẫm lệ
Hoàng hôn này hay giông bão ngày mai.
Ta chợt thấy… hững hờ chuyện trần ai.
QUA THĂNG TRẦM TA SẼ LẠI BÌNH YÊN
Ta đi qua gần hết cả cuộc đời
Mới thấu hiểu nụ cười đơn giản lắm
Là kề bên có một bàn tay nắm
Qua nắng – mưa, qua bão tố chẳng rời.
Ta đi qua những ngày tháng chơi vơi
Hiểu bình yên là mái nhà hạnh phúc
Có những khi lòng mỏi mệt bất lực
Bờ vai êm, xoa dịu hết nhọc nhằn.
Ta đi qua đoạn đường vắng khó khăn
Để quý trọng phút lặng yên đến thế
Khi trải qua bao thăng trầm dâu bể
Ai thật lòng, ai giả dối kề bên.
Ta đi qua những cảm xúc chênh vênh
Đường thênh thang hoá ra là nhỏ bé
Lớp mặt nạ mình là người mạnh mẽ
Đêm trở về… ta lặng lẽ riêng ta.
Ta đi qua bao nồng ấm thiết tha
Chợt nhận ra chẳng có gì mãi mãi
Hạnh phúc giản đơn là ta còn tồn tại
Trao nụ cười và trao cả yêu thương.
Ta đi qua trăm vạn nẻo con đường.
Học được cách kiên cường khi vấp ngã
Đời ngắn lắm cớ chi hoài buồn bã
Qua thăng trầm ta sẽ lại bình yên.
XIN CẢM ƠN MỌI NHÂN DUYÊN TRONG ĐỜI
Đến một thời điểm nào đó trong cuộc đời
Ta chợt nhận ra có được nụ cười bình yên cũng đã là vô giá
Vậy mà lòng người cứ quẩn quanh trắng – đen, thật – giả
Một chữ hèn – sang…đủ nặng gánh nhọc nhằn.
Dẫu biết trước đường đời sẽ đầy dẫy khó khăn
Nhiều khi hàng mi chỉ một dòng mặn chát
Mà đôi môi vẫn cố phơi bày ra những nụ cười thật nhạt
Ta ổn mà… Mọi chuyện cũng sẽ qua.
Tất cả mọi nỗi đau một lúc nào đó cũng phôi pha
Có điều chi được gọi là vĩnh cửu
Mọi vị trên đời đắng, cay hay ngọt dịu
Nếm sao cho vừa… Cho thấm đủ trần ai.
Có thể đôi lần trên chặng đường dài
Đôi chân ta ngập ngừng tự hỏi lòng mình, dừng lại hay bước đi
Ngoảnh lại phía sau ta có được những gì
Ai vì ta mãi kề bên… Qua năm dài tháng rộng.
Có lẽ ai cũng từng dành trọn cho mình một khoảng trống
Để chôn giấu đi những nỗi niềm riêng thầm lặng
Và đôi khi lòng cuộn trào bão giông dù bầu trời đầy nắng
Vẫn muốn nói cảm ơn đời…
Với tất thảy mối Nhân – Duyên.
CẢM ƠN NGƯỜI ĐÃ BUÔNG BỎ TAY EM
Cảm ơn anh đã buông bỏ tay em
Vào những ngày em cô đơn nhất
Để em biết trắng – đen, giả – thật
Giữa chân thành, được – mất là chi.
Cảm ơn anh đã cất bước rời đi
Khi lòng em là khoảng không đau đớn
Em vẫn ngỡ chân trời xa bất tận
Hoá ra là… Gần tựa cái quay lưng.
Cảm ơn anh để lại giữa lưng chừng
Em kiệt cùng một mình lê bước tiếp
Giữa vạn người đâu cần chi khác biệt
Một người thôi đủ trao hết tim mình.
Cảm ơn anh bỏ em lại lặng thinh
Lúc đêm đen bóng hình thương vụn vỡ
Để đôi lần em oà lên nức nở
Em kiếm tìm, em trăn trở…cuồng điên.
Cảm ơn anh gieo thương nhớ muộn phiền
Vào con tim đang yếu mềm thổn thức
Rồi bỏ mặc bão giông em ngã gục
Ướt vai gầy…ướt đẫm cả niềm đau.
XIN TRẢ NGƯỜI CÂU DUYÊN VÀ NỢ
Thôi khép lại những đợi chờ nhung nhớ
Ta trở về làm người lạ từng thương
Từ mai thôi ta ngược hướng, ngược đường
Xin trả hết những vấn vương ngày cũ.
Trả cho người bao dấu yêu ấp ủ
Dẫu ngàn lần đã tự nhủ quên đi
Nhưng trái tim ta cứ cố ôm ghì
Đến cuối cùng được gì ngoài cay đắng.
Trả cho người những đêm dài thầm lặng
Hình bóng ai sao trống vắng nghẹn ngào
Lý trí ơi xin chớ có thét gào
Cào xé nát tâm hồn ta thêm nữa.
Trả cho người câu yêu thương, câu hứa
Vỡ tan rồi ta giữ lại làm chi
Chẳng cần đâu suy xét để làm gì
Ai sai – đúng, ai vì ai đau đớn.
Trả cho người những nụ hôn bất tận
Phút say nồng ta cứ ngỡ giấc mơ
Choàng tỉnh giấc chỉ ta với dại khờ
Đừng trở về xót thương ta người nhé.
Ta không tìm những tháng năm tuổi trẻ
Mạnh mẽ rồi tô vẽ lại màu xanh
Sắc nắng vàng hong khô những chòng chành
Trả người hết mong manh duyên và nợ.
HOÀNG HIỀN
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang