Chùm thơ Khúc Tự Tình – Phan Hồng Sơn (Bình Dương)

11/10/22 – 08:10

Tác giả Phan Hồng Sơn

Mưa thu

Muộn chiều nâng chén hoàng hoa
Tạc thù ta lại cùng ta cạn bầu
Mưa thu cho lá nhạt màu
Để thân cô lữ đong sầu quạnh hiu.

 

Ngậm ngùi

Tóc rối nhớ ai buông hờ hững
Mắt huyền vời vợi ngóng xa xăm
Bao thu nuốt lệ âm thầm
Đơn phương một khối tình câm… ngậm ngùi.

 

Vấn vương    

Tóc em còn có buông dài
Để đêm thổn thức cho ngày nhớ thương
Biệt nhau mấy chục niên trường
Hương bồ kết mãi vấn vương tơ lòng.

 

Tương tư chiều

Lất phất sương bay nhòa phố cũ
Nhà xưa lối nhỏ phủ rêu dày
Thẩn thờ nhớ sóng mắt nai
Tương tư chiều muộn u hoài lệ sa.

 

Thủy chung

Gởi chút hương yêu với gió ngàn
Nụ hồng phong nhụy đến tình lang
Ong quanh bướm quẩn vườn nhi nữ
Chặt dạ kiên trinh thiếp đợi chàng.

 

Say trăng

Cung Hằng tỏa ánh dịu êm
Gió mơn man khóm trúc mềm lao xao
Ngắm trăng chuốc chén rượu đào
Ngỡ như Từ Thức lạc vào cảnh tiên.

 

Chớm thu

Phượng nhạt màu khúc “thu ca” ghé ngõ
Hàng cây cao đơn điệu “kiếp ve sầu”
Chút heo may lạnh lùng “lời của gió”
Để “nghẹn ngào” giây phút tạ từ nhau.

 

Mưa đêm

Tí tách mưa đêm
Bồi hồi nghe Dạ khúc
Khói thuốc quyện mờ
Bao dĩ vãng mù xa
Phương ấy em ơi
Trong vòng tay êm ấm
Có nhớ một người
Lạnh lẽo đếm mưa sa!

 

Đôi ngã

Thế là hai đứa buông tay
Còn đâu tháng rộng ngày dài bên nhau
Vết thương lòng trọn kiếp đau
Dẫu tim đã nhạt máu đào yêu đương.

Duyên kiếp   

“Ru em từng ngón xuân hồng”
Ta về “cõi nhớ” bềnh bồng canh thâu
Luyến lưu chi “phút ban đầu”
Để giờ đếm giọt “thu sầu” biệt ly.

 

Xa xứ

Lang bạt kỳ hồ thân viễn xứ
Dập dềnh sông nước kiếp tha hương
Mỗi chiều giăng mắc mù sương
Nhớ sao mắt ướt người thương quê nhà!

 

Hoài niệm

Mấy chén men cay dỗ giấc nồng
Càng say càng tỉnh sầu mênh mông
Bâng khuâng nét chữ chồng thư cũ
Hiển hiện đâu đây một bóng hồng.

 

Ảnh minh hoạ internet

Đơn độc

Nửa đêm nhạn lạc bầy gọi bạn
Giọng tơ ai oán thấu cung trời
Yến lẻ tìm oanh chiều chạng vạng
Tắc nghẽn tiếng buồn trong sương rơi.

 

Lẻ bóng

Vội gì một chuyến đò ngang
Áo hoa em mặc…
Lỡ làng duyên tôi
Lối mòn xưa ấy chung đôi
Giờ trăng soi bóng lẻ loi
Đơn hành.

 

Tiễn biệt

Thổn thức chi em “giọt lệ sầu”
Dặm ngàn sương gió “xót xa” đau
“Tơ duyên” đứt đoạn đường hai ngả
“Xin trả cho em” kỷ niệm đầu.

Phan Hồng Sơn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: