08/10/22 – 10:10
Tiếc!
Lệ trào nào phải muốn rơi
Ngẫm nhìn thế sự chơi vơi cõi lòng
Tiếc rằng lỡ mối duyên hồng
Vì đời phiêu bạt bềnh bồng đó đây.
Mộng!
Lang thang trong cõi con người
Ngao du khắp chốn mộng đời bình yên
Phong ba thử thách triền miên
Nỗi niềm gởi gắm vào miền hư vô.
Họa tên nàng!
Trần gian điên đảo lợi danh
Thị thành lắm kẻ tranh giành hơn thua
Việt Nam gìn giữ đạo xưa
Trinh nguyên bổn thiện nắng mưa chẳng màng.
Tình sao mất rồi!
Canh khuya nương gió nguyệt soi
Vô thường chợt đến luân hồi qua mau
Tình yêu giờ đã úa màu
Trăng rằm tháng tám tình sao mất rồi.
Nhẫm nhiễm!
Nhân gian nhẫm nhiễm vô thường
Nguyệt thiên lẻ bóng niên trường ngự yên
Thế trần ngạo giấc ưu phiền
Tri nhân tích biệt vãng miền an nhiên.
Thương ngoại!
Ngoại già chiếc bóng héo hon
Đau lòng con trẻ vẫn còn lênh đênh
Đường trần phiêu bạt mình ên
Nửa đêm lệ xót bồng bềnh tàn canh.
Trần Thanh Huy
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang