Chùm thơ lãng mạn trữ tình – Hương Nguyễn

26/06/23 – 02:06

Tác giả Hương Nguyễn

 

TÌNH MẸ
(Viết cho ngày của mẹ)

Tình thương chẳng thể đếm đong
Thế nên mẹ đã lưng còng vì con
Tháng năm thân xác hao mòn
Lắt lay vệt nắng sườn non cuối ngày
 
Miếng trầu nồng quyện vôi cay
Tảo tần bươn chải bao ngày mẹ ơi
Bát cơm nặng giọt mồ hôi
Thấm thêm vị mặn trong lời ca dao

Mẹ ơi ruộng thấp đồng cao
Đi trăng vừa mọc về sao lưng trời
Trưa tròn bóng nắng chưa ngơi
Tóc sương đông giá nón cời khó che

Mẹ như ngọn gió trưa hè
Là vòng tay ấm chở che con khờ
Đêm ngày con vẫn thầm mơ
Cho con trở lại tuổi thơ năm nào…

Gió lùa mái lá lao xao
Vấn vương khói bếp lạc vào hư không
Mới hay nước mắt lưng tròng
Nhớ thương nuốt nghẹn vào trong ráng chiều.

 

NHỚ CHA

Vu lan mùa nữa lại sang
Gió thu lay nhẹ lá vàng rơi rơi
Nhiều năm cha vắng trên đời
Đến miền cõi Phật về nơi ông bà

Đâu còn nghe tiếng của cha
Dạy con khuyên cháu trong nhà đường đi
Nhắc con ăn ở có nghì
Chăm cha dưỡng mẹ tuổi khi xế chiều

Xa rồi bóng dáng cha yêu
Sớm hôm dạy dỗ bao điều nhỏ to
Đời cha như một con đò
Chở đầy mơ ước dành cho con khờ

Nhớ hoài những sáng tinh mơ
Bóng cha thấp thoáng bên bờ ao sâu
Khi trăng lấp ló mái đầu
Mưa đông nắng hạ đêm thâu gió lùa

Cha thời đâu sợ nắng mưa
Chỉ ước con Khỏe cà, dưa cam lòng
Ngày ngày cha vẫn hằng mong
Đời con êm ấm trong vòng tay yêu

Hừng đông cho đến xế chiều
Cha như ngọn gió nâng diều con bay…
Vắng cha đã mấy ngàn ngày
Chiều rơi hạt nắng mắt cay cha à!

Mong người nơi chốn mù xa
Siêu sinh tĩnh độ Phật bà chở che
Vu lan tháng Bảy lại về
Nhớ cha thương mẹ não nề tâm con.

 

ĐIỀU ƯỚC GIẢN ĐƠN

Ước một đời tay nắm chặt bàn tay
Cùng đi hết quãng đường này anh nhé
Dẫu cuộc sống có muôn ngàn dâu bể
Vẫn ấm nồng mặc nhân thế ganh đua

Tình vẹn nguyên như hoa nở bốn mùa
Ngàn cay đắng chát chua mình nếm trải
Em chỉ muốn được bên anh mãi mãi
Thời gian nào có quay lại ngày xưa

Đã thương nhau nói sao hết cho vừa
Còn đường nhỏ từng đón đưa hạnh phúc
Mọi đau khổ không bao giờ ngã gục
Vì có anh chẳng một lúc xa rời

Trước mắt nhiều vất vả lắm anh ơi
Cùng san sẻ thật tuyệt vời lắm đó
Nụ cười ấm tỏa lan căn nhà nhỏ
Bão dông về không sợ gió lung lay.

 

NÓI VỚI CON YÊU

Biết nhún nhường và yêu quý bản thân
Dù cuộc sống có xoay vần trăm ngả
Lúc cùng cực mạnh mẽ không gục ngã
Hãy mỉm cười gặp người lạ chưa quen

Chẳng so đo, ích kỷ với yếu hèn
Luôn thẳng thắn đừng bon chen đố kỵ
Xét mọi việc phải lắng nghe suy nghĩ
Đừng để lòng ủy mỵ trước cuồng phong

Chẳng một ai hạnh phúc trải thảm hồng
Mà phải bước qua bão dông nắng hạn
Trước gian khó không được mình chán nản
Gắng gượng cười chớ ca thán mà chi

Có hoặc không đừng trách móc so bì
Bởi ai cũng gập ghềnh khi đến đích
Điểm xuất phát không êm mà trái nghịch
Rồi quen dần con sẽ thích nghi thôi

Với mẹ cha luôn kính trọng đắp bồi
Trong công việc dẹp chữ “tôi” con nhé
Và hãy nhớ đứng đầu là sức khỏe
Dẫu gập ghềnh cứ mạnh mẽ bước qua

Lòng vị tha cuộc sống sẽ bão hòa.

 

PHỐ VẪN CHỜ EM

PHỐ thị ồn ào vẫn xa lạ với em
PHỐ đã trở mình gió chuyển kèm lạnh giá
PHỐ đón mùa hoa lẫn tiếng ve vào hạ
PHỐ lại một ngày vồn vã với đua chen

PHỐ nhỏ vào đêm ngàn muôn vạn ánh đèn
PHỐ chẳng ngủ yên cứ đan xen nỗi nhớ
PHỐ nhộn nhịp kia cũng nhiều niềm trăn trở
PHỐ vẫn vậy mà bỡ ngỡ chỉ riêng ta

PHỐ đón người về trong nỗi nhớ ngày qua
PHỐ cổ rêu phong những nếp nhà đủ sắc
PHỐ chiều in nghiêng như bức tranh thủy mặc
PHỐ vẫn dịu dàng áo trắng thướt tha bay

PHỐ những bộn bề năm tháng chẳng ngủ say
VẪN ngóng người đi và hẹn ngày trở lại
CHỜ đợi thủy chung dẫu lòng buồn tê tái
EM chợt ngỡ ngàng khắc khoải gọi phố xa.

 

HẠ THƯƠNG

Hạ đang về hoài niệm mãi còn in
Thời gian hỡi cố gìn đừng bội xóa
Năm tháng cũ vẫn vẹn nguyên tất cả
Xa thật rồi nhưng lòng đã phai đâu
 

Giá phượng kia đừng thắm mãi một màu
Trang lưu bút chẳng có câu từ tạ
Không còn nhạc ve sầu trong vòm lá
Tuổi học trò đáy dạ bớt ngẩn ngơ

Bước chân qua chốn cũ chợt thẫn thờ
Nụ cười ấy còn mơ bên cửa lớp
Nào ai biết mai này tan hay hợp
Nắng sân trường chẳng thể bớt hanh hao

Mùa hạ ơi vẫn còn đó năm nào
Thuở khờ dại đã thầm trao mộng ước
Chân trời mới sẵn sàng như đánh cược
Hồi hộp chờ thầm mơ bước ngày mai

Hoàng hôn nghiêng theo vệt nắng buông dài
Lối quen ấy chẳng còn ai chờ đợi
Xuân vội vã rồi hạ kia cũng tới
 Lặng lẽ nhìn vời vợi bóng người xa.

Nhặt nỗi sầu đong hồi ức đã qua
Chút hoài niệm chưa nhòa trong tiềm thức
Phượng vẫn thắm cho hồn dâng rạo rực
Cháy khung trời nghe…
     …Rưng rức
             …Hạ ơi!

Hương Nguyễn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: