03/02/23 – 09:02
VÔ NHIỄM
Đi như giữa chốn không người
Nhìn như chẳng thấy khóc cười tha nhân
Khổ đau bỗng hóa thiên thần
Vỗ đôi cánh trắng tuyệt trần – bay lên.
NHẸ LÀN THU PHONG
Hai vai gánh một cuộc đời
Trên đầu đội cả bầu trời nhân gian
Mai sau sức kiệt, hơi tàn
Hồn như chiếc lá nhẹ làn thu phong.
CÁT BỤI ĐỢI CHỜ
Nỗi buồn còn đó – không tên
Trần gian cõi tạm – ngủ quên phận người
Mua đi bán lại nụ cười
Chờ ngày cát bụi về trời viễn du.
BÓNG ĐỜI
Ngồi nhìn nắng đổ xiên khoai
Nghe chiều nghiêng xuống oằn vai bóng đời
Đưa tay nắn lại nụ cười
Gượng lên mà sống làm người thế gian.
TRẮNG
Trắng trời, trắng đất, trắng mây
Cõi người bạc trắng tháng ngày phong sương
Dấu nhân sinh trắng dặm trường
Nẻo về một cội vô thường – trắng tay!
ĐỖ ANH THƯ
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang