Chùm thơ Miền Hạ Nhớ Thương – Tác giả Lê Văn Sinh (Đà Nẵng)

08/04/22 – 02:04

Tác giả Lê Văn Sinh

Mơ xưa

Tre xanh che khuất nắng vàng
Bóng râm phủ mát đầu làng ban trưa
Gió hè nhẹ thổi đong đưa
Thẩn thơ đứng lặng, người xưa ngóng tìm

Mênh mông đồng vắng im lìm
Trống trơ lối cũ mộng chìm biệt tăm
Khoảng dài cách trở bao năm
Nay về hun hút xa xăm nẻo đường

Quê hương vương vấn niềm thương
Mơ xưa còn đọng giữa phương mây trời.

Bên cầu tình yêu

Sang hè giọt nắng ngọt ngào
Biển khơi ngọn gió ùa vào miên man
Cầu tình bên bến sông Hàn
Bóng ai thấp thoáng như nàng Tiên Sa

Tựa hồ cô gái Sơn Trà
Mượt mà, thon thả, thướt tha dáng hình
Trên môi tươi tắn nở xinh
Thắm hồng đôi má, lung linh mắt huyền

Đong đưa góc mộng thả duyên
Tô nên vẻ đẹp hồn nhiên mỹ miều
Khơi lòng lữ khách liêu xiêu
Đầu hè đến với phố yêu Đà Thành.

Hội An chiều hè

Chiều hạ về mãi mê phố Hội
Mấy nẻo đường lặn lội lân la
Mẫm mò tìm lại mơ hoa
Lỡ ngày xưa ấy thiết tha thả hồn.

Sông Hoài đó vẫn còn thơ mộng
Gió dập dìu lay động dòng trôi
Thuyền neo hiu hắt đơn côi
Để cho bến lặng bồi hồi nhớ xa.

Rồi lang thang ngang qua phố cổ
Dưới vòm trời nắng đổ mênh mang
Nhấp nhô nhà kiểu úa vàng
Cố nhân biệt bóng rụi tàn mộng mơ

Chiều lặng lờ bơ vơ thả bước
Mà nỗi lòng vọng ước tuột rơi
Hội An vẫn vậy tỏa ngời
Chỉ duy hoa ấy cạn vơi hè buồn.

nh minh hoạ internet

Vào mùa

Hạt vàng óng ả miên man
Ánh dương khe khẽ trãi ngang cánh đồng
Đắm say giữa chốn mênh mông
Dáng quê tha thướt tươi hồng má duyên

Vòng tay bông trĩu… truân chuyên
Nụ xinh thắm biếc, mắt huyền long lanh
Chiều tà mây vắt trời xanh
Vào mùa vụ bội nhịp nhanh đẫy đà

Gió hè lay bóng mượt mà
Lối về quê gợi dặm xa xiêu lòng.

Nụ hồng ban mai

Mới vừa ló dạng bình minh
Ánh dương lan tỏa lung linh sắc trời
Chợt đâu duyên thắm gợi khơi
Mắt chạm phải mắt mặt ngời rạng tươi

Hồn nhiên lúng liếng mỉm cười
Khiến lòng mê mẩn ngẩn người đứng trông
Hè về êm ái ấm nồng
Đắm say ngây ngất nụ hồng ban mai.

 

Lối cũ đi về

Đường xưa lối cũ quay về
Bất ngờ gặp được nàng quê mĩ miều
Nỗi lòng xao xuyến liêu xiêu
Sợi tình chợt rớt phiêu diêu đầu làng

Chiều hè nhạt ánh nắng vàng
Ngẩn ngơ hồn thả mơ màng lẳng lơ
Thế rồi chạm mắt giăng tơ
Tim hòa quyện chặt đôi bờ uyên ương

Nồng nàn, đằm thắm, yêu thương
Nụ duyên vời vợi du dương trọn bề
Đẹp thay lối cũ đi về
Vẫn đầy ăm ắp tình quê mặn mà.

Nhớ xưa

Hè bước sang nắng vàng phơi phới
Tiếng ve sầu ơi ới gọi nhau
Phượng bung tươi thắm sắc màu
Khơi lòng nhớ buổi ban đầu gặp em

Nhớ cái bữa lén đem tập vở
Kẹp thư hồng viết dỡ không hay
Tan trường vội nhét vào tay
Kể từ ngày đó tim lay phập phồng

Tình trong trắng vừa nồng ngây ngất
Rồi non sông thống nhất hòa bình
Anh đành rời mái trường xinh
Cách xa hình bóng người mình yêu thương

Trở về với quê hương đất Quảng
Vẫn thả lòng bảng lảng xứ xa
Thái Bình nơi ấy thiết tha
Có em hồi thuở tuổi hoa lớp hồn

Dẫu nay đã không còn vời vợi
Hoa râm rồi vẫn gợi trong anh
Nhớ hoài kỹ niệm tuổi xanh
Thời xưa thơ mộng long lanh học trò.

Lê Văn Sinh

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: