Chùm thơ Mùa khắc khoải – NGUYỄN VĂN THANH (Sóc Trằng)

16/08/22 – 07:08

Tác giả NGUYỄN VĂN THANH

Hỏi người?

Hỏi người có nhớ đến tôi?
Xin cho một chút bồi hồi chiều mưa
Hỏi người có nhớ hôm xưa?
Xin cho một dấu chân đưa thuở nào

Hỏi người có biết vì sao?
Vành môi chạm khẽ mà nao nao lòng
Hỏi người có biết hay không?
Nụ hôn cháy bõng con tim rã rời
Hỏi người như chẳng nên đôi?
Xin cho giữ trọn tình tôi với người.

Tặng em

Tặng em hạt ngọc lưng trời
Long lanh lấp lánh sáng ngời đêm đen
Tặng em một chút… hờn ghen!
Cho thêm vị đậm như đèn khơi tim

Tặng em khoảng trống bình yên
Trong cơn day dứt lòng riêng riêng buồn
Tặng em vài giọt mưa tuôn
Để em chẳng muốn lệ rưng rưng sầu.

Ảnh minh hoạ internet

Trao em

Trao em một ngọn gió lành
Trao em một chút tình anh ngọt ngào
Trao em con sóng dạt dào
Trao em “ tiếng sét” vọng vào tim anh.

Một chút

Cho anh một chút tình nồng
Xin hôn một chút môi hồng, nhẹ thôi!
Và thêm một chút gió lơi
Choàng ôm một chút cho đời ấm hơn.

Dĩ vãng buồn

Tiếng vọng trong đêm tiếng của lòng
Âm vang một thuở ngỡ vùi chôn
Tình yêu nhỡ chuốt ra tình hận
Mãi rĩ con tim giọt máu hồng.

Thời gian

Không gian tĩnh mịch như tờ
Lặng lẽ từng giờ lặng lẽ trôi đi
Thời gian níu lại được gì?
Cành hoa úa nhuỵ tóc xanh phai màu

Nắng mưa nhuộm trắng mái đầu
Tháng năm vết tích hằng sâu tuổi đời
Đêm đêm trong giấc ngủ vùi
Mơ về một thuở qua rồi… ngày qua
Bình yên một cõi không xa
Nụ cười và cả giọt buồn thôi rơi.

Vỡ mộng

Sao bỗng dưng đất bằng như dậy sóng
Mảnh tâm hồn chao đảo giữa cuồng phong
Lần nữa đây không biết đã bao lần
Thân bèo bọt đắm chìm trong bể hận

Một chút tình lận đận cũng tiêu tan
Có nghĩa gì đâu qua giấc mơ vàng
Khi chợt tỉnh ngỡ ngàng trong vô vọng
Để linh hồn vất vưởng giữa hư không
Còn nữa đâu đã khô dòng lệ đắng
Đá sỏi nào chai sạn suốt ngàn năm.

NGUYỄN VĂN THANH

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: