Chùm thơ Mùa Khắc khoải – TRÚC THANH (Tiền Giang)

15/08/22 – 10:08

Tác giả TRÚC THANH

Lời tình đau

Trăm đêm mộng mấy giấc tròn
Quên đau từ lúc lệ còn chưa khô
Thở dài một kiếp hư vô
Trái tim khoác áo tội đồ chung thân

Thử yêu thử chết một lần
Mai đời có hỏi… cuộc trần đã xong
Chỉ hoa trắng nở giữa lòng
Chỉ mây trắng nhuộm nửa dòng tóc xanh

Lạy tình giấu kỹ tên anh
Tim đau như lá trên cành chín thu
Mai về tàn cuộc trăng du
Bài thơ còn ướt cho dù lệ khô.

Góc quê hương

Có con bìm bịp chiều chiều gánh nước đổ đầy sông
Tự dưng nghe nỗi nhớ trong lòng cũng mênh mông quá đỗi
Một khúc ca dao vút lên như cánh diều nhàn rỗi
Tôi thả rong hồn mình lầy lội với câu thơ

Đã là giọt mực bơ vơ
Tôi xin được đứng giữa cuối và đầu tiếng ru của mẹ.
Để nghe rõ từng chắt chiu và nâng niu từng bập bẹ
Để xin một phút bình yên và lớn lên lại từ đầu

Thương tấm mo cau rụng cuối cuộc dãi dầu
Thương tóc mẹ trắng nhanh như con lớn
Tôi thương dòng sông vắt cuộc tình lên dãi đồng góa bụa
Thương bóng tre xõa tóc dọc đê làng

Thật lòng xin một lối trở về để được dầm mình trong hơi thở cưu mang
Được quỳ lạy tháng ngày những đa mang chưa vây bủa
Ngày cha vắt mồ hôi nhuộm vàng thúng lúa
Xin bỏ cả bầu trời để được trở về làm một góc quê hương

Ảnh minh hoạ internet

Miễn an nhiên

Tôi có quyền hy vọng không?
Sau những mảnh vỡ hạt sương là tia nắng phơi mình trên búp lá
Một nụ cười ban mai vén đi tấm màng cô đơn giăng kín trong lòng

Được không?
Hay sau cuộc vật vã từ trọn đêm mất ngủ
Là kế tiếp cơn đau đầu đến tận những đêm sau?

Tôi không cần những đặc ân
Đừng thương tôi theo kiểu tôi là người yếu đuối
Những khúc khuỷu đường đời đi riết cũng quen
Đừng cố kéo lôi để biến tôi thành người cố chấp
Va vấp nhiều rồi… còn nhỏ nhích gì đâu.

Không muốn lạc mất bản thân vì một ai nữa cả
Một mình thôi thơ là bạn đủ rồi
Xòe bàn tay xin tháng ngày thanh nhẹ
Ừ ăn mày cũng được… miễn an nhiên.

Không muốn làm người lớn nữa đâu

Không muốn làm người lớn nữa đâu!
Mang vui buồn đem cân cũng nặng hai từ trách nhiệm
Buổi sớm mai bắt đầu bằng tiếng con thơ gọi mẹ
Không phải là mẹ gọi “dậy đi con”

Không muốn làm người lớn nữa đâu
Hơi thở hôm nay đã nặc mùi gạo tiền cơm áo
Tiếng chim hót cũng vì nhau mà hót
Không phải để vui
Tháng tám chạm mùa, trách nhiệm phải vào thu

Lá vàng rú lên vì mùa tháng tám
Tôi đứng trước hiên nhưng không phải là hong tóc
Mắt bận liếc vội những bông cau rụng xuống
Để những trái cau non kịp lớn, kịp già….

Không…. không muốn làm người lớn nữa đâu
Câu thơ liêu xiêu vì những điều phải trái
Không làm người lớn để tị hiềm cũng là con nít
Để cái tôi có lớn bằng trời cũng vẫn rất đáng yêu.

Cô ấy… ổn!

Cô ấy đã luôn nép mình phía sau nụ cười cay đắng
Đôi bàn tay lạnh áp vào lồng ngực ru mảnh hồn đau từng chẳng chịu vâng lời
Có những lần nước mắt trộm rơi
Sợ mang tiếng yếu mềm nên lén lau thật vội

Đâu phải bờ môi muốn run lên phút giây nông nổi
Lần vấp ngả hôm qua đã dạy con tim thôi nhịp đập ngang tàng
Cô quen rồi dù chẳng muốn đa mang
Chỉ thương lấy một nụ cười vẹn nguyên luôn phải đầu hàng nghịch cảnh

Cô nghiền nát nỗi đau ra trăm ngàn mảnh
Rồi lại âm thầm xếp tất cả vào thơ
Thôi…
Quá khứ ngủ đi
Mai nắng lên cô hong lại chữ ngờ
Để đừng phải thốt ra: nếu ngày ấy giá như… thì bây giờ có lẽ….

Xin một lần thôi được bước chân mạnh mẽ
Để bước qua nhau mà không bị xé lòng
Cô từng buộc mình dùng hai tiếng cảm thông
Không phải sợ kết thúc nỗi đau mà cô sợ trái tim tật nguyền lại va vào những bão giông kế tiếp.

TRÚC THANH

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: