Chùm thơ ngọt ngào, lãng mạn – Tác giả Trần Thanh Phong

27/02/23 – 10:02

Tác giả Trần Thanh Phong 

LỠ HẸN

Ánh bình minh bừng sáng vừng trời đông
Người hẹn gặp mặt trời hồng đứng đợi
Gió nhìn thấy vội xua mây ùn tới
Dắt díu nhau chắn lối phía chân trời.

Mặt trời lên, đã hết sắc hồng tươi
Phút gặp gỡ định rồi mà chẳng được
Khoảnh khắc gặp không như hò hẹn trước
Nên mặt trời hằn học với nàng mây.

Kỳ thực là đâu phải lỗi ở mây
Tại gió bấc khiến xui mây làm thế
Đừng hằn học, mặt trời ơi, đừng nhé
Cứ bừng lên mặc kệ gió lạnh về.

 

LÀNG QUAO NGÀY VỀ

Xa cách bao ngày nay trở lại
Làng Quao hớn hở vẫy tay chào
Lại nghe trong gió… Làng Quao hỏi
Sao để đợi chờ đã quá lâu?

Biết nói gì đây cho đúng ý
Để Làng Quao hiểu, vững niềm tin
Chỉ xin bày tỏ điều bình dị
Xa cách nhưng tình vẫn vẹn nguyên.

Dù cách xa Làng Quao đến mấy
Ân tình vẫn cứ mãi đong đầy
Sẽ luôn ghi nhớ về điều ấy
Sẽ có ngày về như buổi nay.

Ảnh minh hoạ internet

 

THUYỀN VÀ BIỂN
Biển dâng sóng thị uy mình dài rộng
Không có thuyền, biển trống vắng, đơn côi
Con thuyền kia hăm hở muốn vươn khơi
Không có biển, nổi trôi thuyền sao được?
Thuyền và biển có nhau trên sóng nước
Như lương duyên định trước đã bao đời
Người với người nếu phải sống lẻ loi
Như biển vắng, như thuyền rời xa biển.

Trời đất vào đông làm biển vắng
Thuyền rời xa biển cũng lâu rồi
Phải chăng lòng biển không bình lặng
Xui sóng gọi thuyền chẳng nghỉ ngơi.

Biển cứ thét gào xô đẩy sóng
Chẳng màng điều sóng muốn ngày đêm
Điều mà con sóng luôn mong ngóng
Là được hôn bờ thật dịu êm.

Tình sóng với bờ ai cũng tỏ
Đắm say, thắm thiết biết bao nhiêu
Chỉ vì lòng biển đầy giông tố
Buộc sóng phũ phàng bờ cát yêu.

Đông lạnh tan dần, xuân sắp đến
Giận hờn chi nữa, biển Quy Nhơn?
Rồi thuyền sẽ lại về bên biển
Dừng lại đi thôi, lớp sóng cồn!

 

MÂY GIÓ TƯƠNG PHÙNG

Bởi hờn giận mây vờn quanh đỉnh núi
Gió đuổi mây về ở cuối chân trời
Rất nhiều ngày, mây gió cách đôi nơi
Muốn gặp gỡ mà trời mưa ngăn chặn.

Rồi đến lúc cũng nguôi ngoai cơn giận
Trời dứt mưa, gió lặn lội tìm mây
Gặp lại mây, gió khẩn khoản van nài
Để mây gió khỏi hai nơi cách biệt.

Mây trách gió đã vô tình, chẳng biết
Nỡ đuổi mây biền biệt suốt mùa đông
Nhưng lòng mây cũng đã thấy ấm nồng
Khi mây gió giữa không trung quyện chặt.

Phút tương ngộ, nỗi mừng vui chất ngất
Nhìn núi, mây, gió cúi mặt ngượng ngùng
Gió nhủ lòng sẽ chẳng nghĩ mông lung
Để mây gió bên nhau từng ngày tháng.

Trần Thanh Phong

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: