Chùm thơ Nguyễn Quang Thao

16/02/23 – 08:02

Tác giả Nguyễn Quang Thao

VỀ VĨNH THÁI

Con lại về với đất mẹ yêu thương
Chân rảo bước trên con đường nhựa rãi
Ôi quê hương! Đất mẹ ơi… Vĩnh Thái
Biển mênh mông mãi mãi khắc gi lòng

Lời ru xưa nghe tiếng mẹ gợi mong
Sóng biển vỗ trong lòng nghe rộn rã
Rừng phi lau vi vu sao yêu quá
Ánh trăng lên lan tỏa biển du dương

Vĩnh thái ơi cho con gởi niềm thương
Củ khoai biển vấn vương khi về lại…
Bãi cát dài muốn níu chân con mãi
Dấu chân xưa… nhắc lại kỷ niệm xưa

Cát và người cùng biển hát… nôi đưa…
Con thuyền nhỏ sớm trưa ra biển lớn
Ánh đèn giăng thuyền đi về sáng sớm
Khoang cá đầy nuôi lớn những đứa con

Quê hương ơi biển đẹp cùng nước non
Con thả bước nhìn chú còong đùa nghịch
Sóng vỗ về vuốt ve… ôi yêu thích
Tuổi ấu thơ tinh nghịch đã qua rồi…

Con trở về tìm lời mẹ đưa nôi
Tìm kỷ niệm đất trời cha đi biển
Một đời cha cả cuộc đời cống hiến
Vĩnh Thái ơi… lưu luyến mãi không rời…

 

CHO TÔI ĐI

Cho tôi đi trên biển quê yêu dấu
Khua chân trần nghe rạo rực con tim
Chân lang thang lòng mải miết cố tìm
Những kỷ niệm của một thời trai trẻ

Tôi đang đi giữa biển trời lặng lẽ
Giữa lao xao con sóng vỗ rì rào
Hoàng hôn xuống nhường lối những vì sao
Trong sâu lắng suy nghỉ về năm tháng

Cho tôi đi khi quê hương biển lặng
Khi gió về cơn sóng dữ gầm lên
Khi xào xạc gió đang rít ngoài hiên
Trời se lạnh những đêm về lạnh giá

Tôi sẻ đi trên quê hương tất cả
Trong say sưa những năm tháng dại khờ
Trong những ngày khờ khạo tuổi ấu thơ
Để thông thả tâm hồn khi đêm xuống

Cho tôi đi khi chập chùng cơn sóng
Nghe nôn nao ở tận đáy lòng mình
Lòng rộn ràng đón ánh nắng bình minh
Biển vẫn thế, như những ngày tháng cũ

Tôi đang đi và ngoài kia sóng vỗ
Miên man lòng những ký ức ngày xưa
Hàng dương xanh vi vút ngọn gió lùa
Xào xạc cánh chông chông về với biển

Dã tràng ơi! Cứ mặc sức cống hiến
Lăn cát tròn để sóng cuốn xóa đi
Lâu lắm rồi mới được trở về quê…
Được nghe tiếng ầu ơ… từ thuở nhỏ

Câu hát ấy là âm thanh lan tỏa
Là vỗ về những âm điệu ngàn năm
Là tuổi thơ và những ánh trăng rằm
Cứ thôi thúc những người con của biển

Quê hương ơi! Những dạt dào lưu luyến
Cho con về tìm kỷ niệm tuổi thơ
Cho con đi trên bãi cát trăng mờ
Để tìm kiếm… những tháng ngày… năm cũ.

 

LỜI RU CỦA BIỂN

Hẹn với lòng về thăm biển quê hương
Để lặng ngắm chiều vương con sóng vỗ
Bước chân trần giấu hờn ghen lỗ chỗ
Muốn bảo rằng… sao không ở luôn đi…

Hàng dương xanh liễu rũ gió thầm thì
Tiếng mõ sóng cũng y ngày xưa cũ
Trăng lên cao xa xa nghe sóng vỗ
Bờ cát dài… sao nỡ sóng trào dâng

Áng mây che ánh nắng chiếu lưng chừng
Biển vẫn thế cũng không ngừng tiếng sóng
Ngoài xa kia với vô vàn gió lộng
Con giã tràng cũng chẳng ngóng trông chi…

Mẹ sinh ra ở trên biển bởi vì
Yêu biển quá rồi đi xa biền biệt…
Những đêm dài cô đơn trong mãi miết
Giấu biển tình trăng xiết đáy hồn mơ

Giấu nụ hôn trên bãi cát dại khờ
Chợt mới hiểu gom vần thơ gởi biển
Để cô đơn lịm tắt cơn sóng cuộn
Gửi niềm yêu như muốn gọi biển về

Cho thỏa lòng mang nổi nhớ đê mê
Trong khờ dại vọng về nghe tiếng mẹ
Tiếng ru xưa chạm hư vô rất khẽ…
Thoáng chút buồn… thỏ thẻ tiếng sóng reo…

 

ĐOẢN KHÚC

Dù vẫn biết bước chân hoang lạc lõng
Dấu tâm tư dưới đọt sóng ưu phiền
Vượt trùng khơi… buồm căng đón gió lộng
Mơ mộng tìm kỳ vọng nét thần tiên…

Ta túy lúy bước đường đời xiêu vẹo
Cát bụi trần về khắp nẻo hư vô
Đường nhục vinh có muôn ngàn lối nẻo…
Lối rẽ nào cũng cỏi tạm bơ vơ

Mua đồng cảm bằng rao ngôn tung hứng
Mượn men cay chập chững thuyết dư thừa
Bán phẩm giá cố nghiến răng chịu đựng
Nhoẻn miệng cười mà lòng dạ chẳng ưa

Tâm vướng bụi nói chi lòng quân tử
Dạ ố hoen chỉ biết nghiện phong bì…
Nhận trái đắng nhất môi cười lưỡng thứ
Bước đường đời sao cứ mãi sân si

Hoài niệm dấu tình bạn xa tri kỷ
Lỡ trải lòng phung phí nắng hạ nung
Ôm kỷ niệm mà thời gian hoang phí
Trong cơn say ủy mỵ… chút lùng bùng…

 

Ảnh minh hoạ internet

HƯƠNG BƯỞI THÁNG BA

Em đã đến rồi đi trong lặng lẽ
Giấc mơ nồng giằng xé trái tim đau
Thời gian trôi như con nước qua cầu
Tìm ẩn số ở nơi đâu em nhỉ?

Ôi cuộc tình trong thẳm sâu máu rỉ
Thoáng chút buồn rồi ý chí sẽ qua
Gửi cho nhau trang thơ củ làm quà
Mà thấp thoáng tháng Ba tàn hương bưởi

Gió se se cơn mưa vừa chuyển tới
Bờ mi buồn vời vợi cứ ngóng trông
Áng mây che một nửa mặt trời hồng
Nắng xiêu vẹo… tình không về bến đợi

Ta đi tìm một sắc trời xanh mới
Phải không em… đứng đợi chút men tình
Cánh hoa xinh hương tỏa… nắng lung linh
Để khúc hát chùng chình yêu yêu lạ

Tháng ba chiều… lại ngóng trông em quá
Thôi thì đành víu vá lấy men say…
Gió mơn man ve vuốt ở chốn này
Em có biết… trong cơn say… anh nhớ…

 

BIỂN ĐƠN CÔI

Đêm biển hát… có lời ru của mẹ
Xuyến xao lòng những cơn sóng lao xao
Lời ầu ơ của mẹ… mới năm nào?
Đã lỡ nhịp tình quay về… dĩ vãng

Trong khoảng lặng nặng lòng theo năm tháng
Tuổi ấu thơ được cha mẹ nuông chiều
Lớn lên cùng sóng biển… quê dấu yêu
Đêm biển hát… giờ nghe lòng buồn tủi

Tiếng ve ngân hạ bồn chồn rong ruổi
Ánh trăng thanh… tiếng mõ sóng lạc hồn
Thổn thức lòng với con sóng chiều hôm
Nghe lạc nhịp một buổi chiều đơn lẻ

Hoàng hôn xuống sóng mơn man khe khẽ
Vuốt ve hoài vẫn mặn chát bờ mi
Tiếng sóng lòng… cào cấu chẵng thầm thì…
Biển vẫn hát… lời ru không còn nữa…

Trăng đã lên treo bên ngoài cửa sổ
Cơn gió về an ủi tháng ngày qua…
Tuổi ấu thơ có nghĩa mẹ, tình cha
Xế về chiều mới thấy lòng hiu quạnh

Đứng trước biển sao nghe lòng chóng chánh
Chợt hiểu rằng…
                       Biển cũng vẫn…
                                             đơn côi.

Nguyễn Quang Thao

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: