Chùm thơ – Nguyễn Sơn Phương (Tây Ninh)

03/07/23 – 02:07

Tác giả Nguyễn Sơn Phương

 

TRẢ LẠI TÌNH CHO GIÓ

Em gởi trong nắng mai
Mùa vàng màu chiếc lá
Tháng Năm(5) về vội vã
Từng khắc, từng khắc qua.
Dẫm trên cuộc đời ta
Nhầy nhụa da thịt rữa
Cho ta xin lần nữa
Tìm hài cốt con người.
Xem trong xương tủy một thời
ADN có còn lời yêu thương
Của hai mươi mấy năm trường
Có còn không một nỗi buồn thiên thu?
Gởi hơi thở phù du
Cho cánh đồng cỏ úa
Gởi bếp tàn… chút lửa
Nhen hơi ấm hồi sinh.
Giữ lại ánh bình minh
Rực đón mùa xuân tới
Ngày qua ngày tiếp nối
Ta chưa xong một đời.
kiếp buồn như áng mây trôi
Người ơi xin giữ một lời cho nhau.
Dưng không thương giọt mắt trào
Cầm lòng không được, cơn đau mãi đầy.
Và trong trọn kiếp lưu đày
Trả chưa xong những tháng ngày buồn tênh
Tình theo mây gió bồng bềnh…

 

LỜI TÌNH ĐÃ MUỘN

“Gặp em, trong sự tình cờ…
Đã không dám hỏi… bây giờ ra sao…?”

Xưa, em tròn trăng mười sáu
Tôi đầy tuổi mộng hai mươi hai
Đang cố làm người đạo mạo
Nhìn em khôn lớn từng ngày…

Ngày đó em thường nũng nịu
Giả vờ không thấy tôi qua…
Vào tuổi 22, tôi hiểu…
Nên thường ghẹo gió trêu hoa.

Ba năm sau, em đã lớn
Tóc dài phủ kín hai vai
Đẹp như một nàng công chúa
Thôi lén nhìn tôi mỗi ngày…

Như có thứ gì đã mất,
Tôi buồn chẳng hiểu vì sao
Bên hàng me nghiêng cúi mặt
Trách mình đã muộn màng trao.

Thế là tôi vào đại học
Miệt mài chữ nghĩa bao năm
Từng ngày qua trong cô độc
Gót giày khua nhói thanh âm.

Nỗi buồn theo tôi lặng lẽ
Đoạn đường mỗi lượt đi qua
Thiếu em bên bờ giậu nhỏ
Mộng lòng mỗi lúc mỗi xa

Bây giờ em có người ta,
Đoạn đường xưa trước cổng nhà dài thêm,
Một mình tôi, với chân đơn
Thoáng nghe có những giận hờn… vì sao?
Tại tôi hay tại giậu rào…
Tại em…?
Tôi chợt nghẹn ngào…
– Vì tôi!

 

NẶNG LÒNG CHIM SÁO

Thương con sáo nhỏ lại sang sông
Bỏ bóng hoàng hôn nhẹ sắc hồng
Bỏ chiếc xuồng neo chờ quạnh quẽ
Bỏ dòng sông chở nặng chờ mong.

Sáo bỏ tôi… và bỏ bến xưa
Nơi đây sông lặng chở bao mùa
Sáo bay, bay mãi chưa ngừng cánh
Đò vắng không người thôi đón đưa.

Sáo giữa muôn trùng bay mãi đâu?
Chân may xa ảm đạm mây sầu
Phương nào sáo có buồn chia cách
Có chạnh lòng… đôi lúc nhớ nhau?

Sáo biết bay giờ tôi nhớ mong?
Sáo đi, tôi bỏ trống lồng không!
Tương tư nối nhịp cầu chia cách
Giăng kín tơ lòng rối mặt sông.

Đã chẳng còn gì để luyến thương
Theo sau chân sáo, sắc thu buồn
Sáo quên! Tôi nhớ làm chi nữa…
Vá víu làm gì thêm vấn vương…?

 

MỘT LẦN HẠNH NGỘ

Lại là trong tình cờ
Trên chuyến tàu thống nhất
Đi từ Nam ra Bắc
Khởi hành chín giờ đêm.

Và tôi đã gặp em
Trên toa tàu số chín (9)
Khu giường nằm yên tĩnh
Dành cho khách đường xa.

Hồi còi báo rời ga
Vang dài như thúc hối
Những khách đi rất vội
Khuất nhanh vào toa trong.

Sân ga chẳng còn đông
Khách giờ này đã vắng
Bóng đêm đen yên lặng
Mờ soi mặt đường ray.

Thành phố vào giấc say
Tàu đi vào khoảng tối
Đường cùng về một lối
Lại ghé nhiều nơi qua.

Em đến từ rất xa
Hơn nửa vòng trái đất
Và bây giờ có mặt
Trên đường tàu Bắc Nam.

Đất nước từ ngàn năm
Hiền hòa và mến khách
Từng vượt qua thử thách
Người dân tôi phi thường…

Tôi kể về quê hương
Cong cong hình chữ “S”
Trường tồn và bất diệt
Mãi đến muôn đời sau…

Chưa nói hết cùng nhau
Tàu dừng sân ga Huế
Tôi dừng câu chuyện kể
Để nói lời chia tay…

Bánh sắt nghiến đường ray
Tàu tiến lên phía trước
Niềm vui chưa tàn cuộc
Em vào trong nhà chờ.

Như là một giấc mơ
Theo trên tàu xuôi ngược
Tôi nhìn em rảo bước
Lùi dần lại phía sau…

Còn có gặp lại nhau
Không điều gì không thể
Và tôi sẽ lại kể
Về con người nước tôi.

Dù khoảng cách xa xôi
Vẫn chung bầu khí quyển
Không nói cùng thứ tiếng
Nhưng ta là loài người!

Tạm biệt nhé, em ơi
Ta sẽ còn gặp lại!

 

LỜI CHO NGƯỜI         
(Tặng một thời với Thy Vân)

Nhặt đóa hoa bất tử
Để làm thuốc trường sinh
Lấy màu nắng lung linh
Làm sắc màu cuộc sống.

Đem một thời hoa mộng
Trang điểm đường vào yêu
Xóa dấu vết cô liêu
Một đời người buồn bã

Ghép bằng nhiều mảnh vá
Thành một mảng gam màu
Ẩn chứa những niềm đau
Không dề gì quên lãng

Trải những năm những tháng
Lần lựa rồi cũng qua
Còn lại cuộc tình xa
Trăm năm thành oan uổng.

Thuốc trường sinh em uống
Cùng nắng sưởi niềm tin
Để không còn bóng đêm
Làm ngàn năm băng giá

Vì em là tất cả
Có một lần hồi sinh
Như trước buổi bình minh
Với chiều vàng nắng tắt

Sóng sánh trong giọt mắt
Tiềm ẩn niềm ước mơ
Một đời chờ trao cho
Dần hình thành nỗi nhớ
Ngàn năm còn mấy thuở
Tìm được thuốc trường sinh
Bởi trong trái tim anh
Một mình em ngự trị

Trao một lời chung thủy
Đừng bao giờ đổi thay…

Nguyễn Sơn Phương

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: