Chùm thơ Nguyễn Thị Nguyên (Bình Thuận)

26/11/21 – 03:11

 

Tác giả Nguyễn Thị Nguyên (bút danh Nguyễn Tùng Linh)

 

Chỉ là người dưng

 

Rốt cuộc thì… mình chỉ là người dưng

Chỉ là người… mình đã từng… thương nhớ

Chẳng phải vì hết yêu mà bởi không tròn câu nợ

Nên đắp bồi… duyên phận cũng dở dang.

 

Chúng mình giờ… lỡ nhịp cung đàn

Gẩy thế nào thì tiếng tơ cũng lạc

Lời yêu bật lên như thanh âm… vỡ nát

Em sõng soài, thảng thốt, cạn niềm đau.

 

Rốt cuộc thì… mình chẳng thể có nhau

Đời chênh chao, em chênh anh nửa bước

Mơ ước cùng nhau… em với chẳng được

Đành buông tay… chấp nhận anh rời xa.

 

Chẳng có gì là mãi mãi đâu mà

Những yêu thương rồi cũng sẽ phai nhạt

Anh và em chúng mình cũng sẽ khác

Đến cuối cùng cũng chỉ là… người dưng.

         04/07/2021

 

Lòng ta thôi quay quắt

 

Có những lời ngọt nhạt

Người thả theo gió bay

Ta dại khờ đem nhặt

Buồn vương theo tháng ngày.

 

Người vô tình – đâu nhớ

Ta hữu ý – chẳng quên

Người quay lưng bỏ phố

Ta về khóc cạn đêm.

 

Trách mình quá nông nổi

Mới yêu lầm người ta

Bởi tin lời gian dối

Nên nhận toàn xót xa.

 

Yêu – từng không hối tiếc

Đau- từng chết nửa hồn

Những nồng nàn, tha thiết

Đành bỏ phía hoàng hôn.

 

Chiều nay nắng đã tắt

Chiều nay ta úa tàn

Nhưng lòng thôi quay quắt

Khi mảnh tình … vỡ tan.

19/07/2021

 

Khi người yêu ta

 

Người bảo người yêu ta

Hoá ra chỉ đến thế!

Yêu mà người chẳng thể

Cùng ta đi qua ngày.

 

Ta tìm trong chén say

Bóng người nơi đáy cốc.

Dốc tiếng cười khô khốc

Tan vỡ mất cả đêm.

 

Ta tìm chút êm đềm

Trong dấu yêu thuở trước.

Thấy tim mình trầy xước

Vết sẹo chưa liền da.

 

Người bảo yêu ta mà!

Sao lại bỏ đi vội?

Gió nghịch mùa… tóc rối

Lấy ai chải cho suôn?

 

Bao nhiêu là sợi buồn

Ai sớt giùm một nửa?

Người còn yêu ta nữa

Sao không về mang đi?

 

Người như cánh thiên di

Bay về phía trời rộng

Bỏ lại ta khoảng trống

Cô đơn với sầu đau.

 

Cho đến tận ngày sau

Đời vẫn thương ta… Tội!

Chỉ vì lời gian dối

Khi người bảo yêu ta.

 

 

Mãi mãi là bao lâu?

 

Ai nói cho ta biết

Mãi mãi là bao lâu?

Mà người từng tha thiết

Lại hững hờ… buông nhau.

 

Tiếc cuộc tình rong rêu

Còn đâu hương yêu cũ

Qua mấy mùa bão lũ

Bầm dập hết lời thương.

 

Chỉ mình ta vấn vương

Chút nồng nàn hoa cỏ

Quen đến từng hơi thở

Ngày còn thương chơi vơi.

 

Từng mơ: Của nhau thôi

Cả bờ môi, ánh mắt

Nên những lần gặp mặt

Cuống quýt để mà yêu.

 

Người từng hứa thật nhiều

Sẽ bên nhau mãi mãi.

Người đi chẳng trở lại

Ta có ngờ được đâu.

 

Mãi mãi là bao lâu

Ai nói cho ta biết

Một người từng tha thiết

Sao dễ dàng… quên ta?

16/08/2021

 

 

Mối tình đầu

Hôm nay trời nắng đẹp

Mang cuộc tình đầu ra phơi

Sợ để lâu nó mốc

Hư hao… tiếc lắm trời!

 

Mối tình … xưa … mấy kiếp

Lúc mình còn trẻ cơ!

Yêu thương còn trong sáng

Còn hồn nhiên, dại khờ.

 

Mối tình xưa… rất xưa

Có tuổi hoa, cặp sách

Nhớ thương trong ánh mắt

Phút chạm nhau bất ngờ.

 

Sân trường chiều hạ đỏ

Dưới bóng nắng vòm cây

Chàng trai năm mười bảy

Hát “ Phượng hồng ” rất say.

 

Bài tình ca sau này

Theo mình ra tận phố

Qua bao mùa hạ đỏ

Bao mùa thu dịu dàng.

 

Lời ca vẫn nồng nàn

Về tình đầu thầm lặng

Chẳng có ai cay đắng

Dẫu cuối cùng… chia phôi.

 

Hôm nay nắng rạng ngời

Đẹp như chiều năm đó

Mối tình hong đã nỏ

Xếp vào kỉ niệm thôi.

 

Lâu lâu lại mở coi

Để nhớ thời tươi đẹp.

Giữa bộn bề ga xép

Lòng mình nhẹ nhàng hơn.

18/8/2021

NGUYỄN THỊ NGUYÊN

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: