Chùm thơ “Những bóng hồng” – Đoàn Nhật Hồ

07/02/23 – 01:02

 

ĐOÀN NHẬT HỒ

Bút danh: HÀN SĨ
Nghề nghiệp: giáo viên dạy Ngữ văn tại Trường THPT Chuyên Tiền Giang.
Học vị: Thạc sĩ Giáo dục học, Cử nhân Ngôn ngữ Anh.
Từng có tác phẩm in chung trong tập Khúc tự tình, Bếp lửa của mẹ,…
Thành viên CLB Chòi Văn Sông Tiền, CLB Lục bát Sài Gòn, CLB Viết văn trẻ Vàng Kim.

Nhà giáo, nhà thơ Đoàn Nhật Hồ

 

NHỮNG LOÀI HOA BẤT TỬ

       (Tri ân những người “nắm giữ một nửa bầu trời” cho nam giới)

 

Mưa tí tách hay tiếng lòng cô phụ,

Đá nghìn năm: chốn cũ ngóng chinh phu?

Hồn ta lớn qua lời ru cánh võng,

Lời nghĩa nhân: vang vọng đến trăm năm!

                               

Ơn các mẹ: âm thầm dâng “qủa ngọt”,

Rộn cây đời: trăm tiếng hót sơn ca …

Truyền thanh sử: bậc quần thoa – liệt phụ!

Cõi trời Nam: vần vũ, hoá thanh thiên!

Xưa Triệu Ẩu tuốt gươm thiêng bất khuất,

Tiếng voi gầm làm vỡ mật quân Ngô!

                            

Thời buổi mới: mừng các cô, các chị!

Nẻo tiền phương: nào bác sĩ, kỹ sư,

Chốn học đường: em hiền từ như Bụt!

Góp thanh xuân, chăm chút cả cơ đồ!

Duyên phấn trắng, em điểm tô nước Việt,

Ươm “mầm xanh” – trang tuấn kiệt ngày sau!

Ơn nghĩa chị: gánh gian lao hậu tuyến,

Lửa hương nồng, anh vững chuyện nước non!

 

                            

Ta bỗng sợ ánh dương quang chết lịm,                     

Bao gã cuồng: tìm kiếm “nửa yêu thương”!

Không nữ giới ? Cả Thiên đường vụn vỡ,

Ta lạc loài, nức nở – thuở hồng hoang!

 

 

HOA CỦA LÒNG ANH

   Vũ trụ tàn: không em, buốt giá,

   Ly rượu nồng ? Nước lã, đêm suông!

            Em làm suối ngọt, mưa nguồn

Xanh cây, tốt lúa, vạn buồn phôi pha!

    Tiếng con trẻ hát ca ồn ã,

    Cõi lòng anh rộn rã tình nồng!

             Hoa thơm: nở bếp lửa hồng,

Du dương tiếng nhạc tai chồng (lửa yêu !)

    Nơi bục giảng: ấp iu con chữ,

    Vì mầm xanh: Thiên sứ, Mẹ hiền!

             Biến trang sách: chốn thần tiên,

Đồi khô, sa mạc hoá miền bình nguyên.

     Đem nhựa sống se duyên phấn trắng,

     Sưởi hồn thơ: giọt nắng huy hoàng!

              Chồng em ? Người cõi mơ hoang!

Mộng hồn phiêu lãng trăm đàng nước mây.

     Say trang sách: ngất ngây cười, khóc,

     Ngắm hoa tàn: tiếc ngọc, thương hương!

              Khen em: sĩ tốt – quân vương,

Yên nơi “tiền tuyến”, “hậu phương” vững vàng!

     Rõ đáng mặt: “Giỏi giang việc nước”,

     “Đảm việc nhà” – ấy phước chồng em!

                Xuân lan, thu cúc bên rèm

Tỏa hương, khoe sắc, em đem dâng đời!

 

 

CẢM ƠN

  (Tặng Hồng Châu – vợ yêu của tôi nhân kỷ niệm 18 năm ngày cưới)

 

Ba chục năm đầu: bão giông (khát nắng!)

Đời mốc meo … nếu anh chẳng được em! 

Thân cuồng sĩ, trí “lọ lem” cổ tích:

Ngỡ Trần Minh, mơ “bồ bịch” Quỳnh Nga (?!) 

                                 

Hồn mộng ảo: anh vượt qua ghềnh thác,

Cánh lục bình từng trôi dạt bến mê!

Nếu sớm biết: châu sẽ về Hợp Phố,

Nước ấm, trong: đâu bão tố mặt hồ?

                                 

Trăng đáy nước, anh ngây ngô lặn ngụp,

Thả mơ hoang trong một túp lều tranh!

Hằng Nga đẹp giữa mong manh sương khói

Tam thập niên: anh vẫn đói … lời yêu!

                                 

Đời buốt giá, tim “rong rêu” trọn kiếp,

Lạnh tinh cầu …  nếu chẳng kịp tìm em!

Mười tám năm, anh vẫn thèm ngây ngất:

Em (dịu hiền) làm vị mật đời anh!

                                 

Xuyên bão tố, thuyền tròng trành, rung lắc,

Vẫn bên anh, em cầm chắc tay chèo!

Đào, mai rụng: xuân bay vèo một nửa!

Mà hương nồng, chan chứa (chửa phôi pha!)

                                  

Anh “tầm gửi” bên đời em – mật ngọt

Hết tủi hờn: chút bèo bọt bơ vơ!

Ơn Thượng Đế cho gã khờ vớ bẫm: 

Nhặt châu hồng (nơi vực thẳm cô liêu!) 

                                  

Ôm báu vật, anh nâng niu sớm tối,

Em còn e: anh lạc lối đi về! 

Cất cao giọng, khúc nhạc quê, anh hát:

“Tình trắng trong mà ngọt mát trăm năm!”

 

 

 

 

Ảnh minh họa: nguồn Internet

NGÀY XUÂN NHỚ MẸ

(Kính dâng hương hồn mẹ nhân ngày Quốc tế Phụ nữ)

 

 

Soi mái tóc sâu, đếm muộn phiền,

Lạc vùng kí ức – chốn thần tiên.

Ngọt lời mẹ hát: con say mộng,

Mẹ đếm nhọc nhằn: giấc thụy miên.

                       ***

Mẹ là nước ngọt nuôi châu thổ,

Ruộng mật bờ xôi, trái trĩu cành.

Tuyết sương dầu dãi oằn lưng mẹ,    

Góp những cây đời vẹn sắc xanh!

                       ***

Mặc tình đất ruộng: phèn, chua, mặn,

Mẹ góp mùa vui: hạt lúa vàng,

Tình đất chắt chiu: bao hạt mẩy,

Hóa sợi rơm gầy bỏ thế gian!

                       ***

Mộng hồn nóng hổi dòng dư lệ,

Thèm tiếng rầy la, mẹ phạt đòn…

Cõi lòng hoang quạnh miền sa mạc,

Tìm bóng yêu thương – giấc mỏi mòn!

 

 

Ảnh minh họa: Internet

CÔ GIÁO TRƯỜNG LÀNG

Gieo con chữ trên đất cằn, đá sỏi                                   

Để mai kia: tươi rói những cây đời,      

Rừng tráng sĩ vươn mình cao vòi vọi,

Gánh giang sơn, chạm khắc cả sao trời!

 

Em sợ lắm: lúc tà dương vụt tắt,

Giữa màn đêm: lặng ngắt – thuở hồng hoang!

Và tiếng dế: khóc than niềm cô phụ,

Thèm hát ru, biếng ngủ, đợi canh tàn!

 

Em sợ lắm: phượng hồng rơi lả tả,

Điệu chia phôi: rỉ rả tiếng ve ngâm.

Em chợt thấy: xa xăm – miền hoang mạc,

Bóng hạc gầy: phờ phạc đợi tri âm!

                          

Chuyện lược gương? “Cứ để dành mai mốt”!

Tóc điểm sương: thảng thốt, khóc chiều tà. 

Tình hoa bướm: phôi pha cùng gió bụi!

Cõi phù sinh: làm vị muối cho đời!

Trang giáo án là nơi em trẻ mãi,

Vì học trò (ngây dại) chịu mòn hơi!

 ĐOÀN NHẬT HỒ

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: