Chùm thơ ”Sợi nắng tình hồng” Tác giả ĐOÀN VĂN HẠNH (Hà Nội)

18/05/22 – 02:05

Tác giả Đoàn Văn Hạnh

Lỡ hẹn 

Tình ta gian khó cách trùng
Cách nhau một quãng mà cùng đành xa
Trách mình rồi lại trách ta
Hẹn nhau như thế mà không tìm về
Đường xa nào có xá hề
Nghìn trùng muôn dặm giữ lòng trung trinh
Mong em tươi trẻ đẹp xinh
An vui cuộc sống giữ gìn sắc xuân
Để anh chín ngắm mười trông
Để anh luôn nhớ nụ hồng anh yêu
Dẫu rằng xuân kéo mình nhiều
Trong anh năm tháng hẹn thề chẳng phai
Anh muốn ngang dọc tây đông 
Đạp đất đứng dạy thỏa lòng nơi em
Nhưng anh chỉ vẫn là anh
Em ơi thấu hiểu cho tình nơi anh
Một lần lỡ sẽ không quên
Ngày mai có hẹn chắc anh không lầm
Đêm nay em trách anh thầm
Trong anh vương vấn tơ lòng cùng ai
Bao giờ cho đến ngày mai 
Bao giờ anh được sánh vai cùng nàng
Hẹn rồi hẹn nữa người ơi
Em ơi! em nhớ đường về chốn xưa.

 

Con đường tình yêu

Con đường em đi lá me vương tóc
Áo trắng học trò lẫn vào trong gió
Hoa sữa nồng nàn trong từng nhịp thở
Bóng mẹ dịu hiền dẫn lối em đi.

Anh là tia nắng đầu tiên ngày mới
Đón em đi cho đôi má thêm hồng
Để sau một ngày với bao vất vả
Em chẳng quên anh viên đá nhỏ nhoi.

Thơ anh viết trên chặng đường khúc khuỷu
Câu chữ bồng bềnh theo nhịp xe đi
Cảnh vật xung quanh ùa vào vần điệu
Nên câu thơ mang hơi thở đồng quê.

Đường anh đi còn xa xôi cách trở
Lắm gập ghềnh uốn lượn khúc quanh co
Đường em đi con đường đầy thơ mộng
Yên tĩnh thanh bình rợp bóng hàng me.

Cũng có khi đường tình yêu chung điểm
Là nơi mây trời non nước xa xa
Thiên nhiên đẹp cũng nặng tình em nhỉ
Đường tình yêu cảnh vật hoá hữu tình.

Đã bao giờ tiễn em lúc hoàng hôn
Khi trời lặn em ơi đèn vừa sáng
Để người trước người sau giữa dòng chảy
Chưa nói được gì đã vội chia tay.

Anh vốn vương lòng cảm nhận trước em
Nên anh tin vào nhịp tim mình nói
Nhưng đã bao giờ em tựa vào anh
Để thổ lộ điều con tim mách bảo.

Dẫu hai ta cùng đi về một hướng
Hỏi mấy lần mình đã gặp được nhau
Đường tình yêu hành trình dài muôn dặm
Em có cùng anh tới cuối con đường.

 

Em bắt đền

Em bắt đền sao anh chẳng đền em
Một bông hoa hay một cành lá tím
Một cái nhìn một nụ cười âu yếm
Một nụ hôn cháy bỏng cả hoàng hôn.

Sắp lên đường để cùng anh dạo bước
Nghe bồi hồi xao xuyến đến từng giây
Ngày mai ấy chắc rằng trời nắng đẹp
Thế gian này sẽ chỉ có đôi ta.

Ngày mình đi trời đổ mưa lạnh giá
Ngày đẹp trời lại lỡ hẹn xót xa
Bao giờ cho đến tháng Mười anh nhỉ
Để mình không lạc lối về chốn xưa.

Ngày mai ấy khi mái đầu điểm bạc
Chắc rằng anh chẳng lỡ hẹn cùng ai
Lúc ấy anh nói gì với em nhỉ
Anh yêu em hạnh phúc đến ngọt lành.

Thế mới hiểu tình yêu nhiều khát vọng
Để rồi nuôi hy vọng cháy bùng lên
Ngày mai anh có còn đi tiếp nữa
Để ngày mai lại lỡ hẹn với em.

Em hạnh phúc bởi thấy mình như vậy
Bởi có anh người em yêu đến nao lòng
Dẫu có lỡ hẹn ngọt ngào, cay đắng
Vẫn say nồng hương vị của tình yêu.

Ảnh minh hoạ internet

Đừng buồn nghe em

Khi em buồn cây cỏ cũng buồn theo
Anh như thấy mình thừa trong vũ trụ
Biết nói gì khi người yêu im lặng
Biết nói gì khi em chẳng nhìn anh.

Khi em buồn ngày dài như vô tận
Anh trở thành xa lạ với chính mình
Lúc em vui đàn chim về theo hót
Lúc em buồn anh lặng lặng con tim.

Em xoá trong anh cô đơn thất vọng
Để anh trở về với ước mơ xanh.
Sao em còn giữ nỗi buồn sâu thẳm
Để có khi anh như kẻ không hồn.

Em như dòng sông mang đầy tâm sự
Bởi đất liền nhỏ bé xuôi đại dương
Anh là biển xanh bao la rộng mở
Ôm trong lòng tâm sự của dòng sông.

Có thể anh không là kẻ cô đơn
Bởi anh có em trong từng hơi thở.
Nhưng nỗi nhớ, chao ôi nỗi nhớ 
Cứ cồn cào day dứt mãi không nguôi.

Nỗi nhớ hiện khi học bài chưa thuộc 
Nỗi nhớ chập chờn, đêm lạnh trở mình
Nỗi nhớ theo anh vào trong suy nghĩ
Nỗi nhớ bồng bềnh những lúc xa em.

Những dòng sông có khi đầy khi vơi
Nỗi nhớ em chẳng bao giờ cạn kiệt
Cũng như em chẳng cạn dòng tâm sự
Em có thể buồn, hãy nhớ đến anh.

Anh biết làm gì khi em chợt buồn
Hình ảnh anh giúp gì cho em được
Nếu có thể là những nốt nhạc sáng
Em hãy nghe để sưởi ấm lòng mình.

Em có thể buồn, hãy nhớ đến anh
Để nỗi buồn vơi dần qua năm tháng
Em hãy nhớ có anh luôn mong đợi
Miệng em cười sáng cả lúc hoàng hôn.

 

Nỗi nhớ

Khi anh đi xa không buồn, em nhớ
Nhớ tiếng chuông reo lời hẹn chiều buông
Vườn hoa nào mình cùng nhau đến nhé
Chân bước theo chân vui cùng cây cỏ

Nghe gió reo như khúc hát hòa ca
Ôi tình đời trong sáng như ngàn hoa
Vườn xưa em về bao nhiêu kỷ niệm
Bài thơ rơi nhiều nơi anh bên em.

Khi anh đi xa ngày dài nỗi nhớ
Nhớ câu thơ từ đêm anh viết dở
Gió lạnh về thao thức với vì sao
Nhớ lần đầu hẹn nhau trời nổi gió

Mưa đầu mùa giăng lưới tình vây bủa
Chẳng ngăn bước chân, phố nhỏ nhòa mưa
Nhớ hương thơm thiên lý toả âm thầm
Nhớ hoa hồng em quý nhất, anh trao.

Ôi nỗi nhớ anh sao mà kỳ lạ 
Ôi nỗi nhớ anh sao khéo mặn mà
Từ phút xa nhau em mới thêm hiểu
Nỗi lòng anh trong những tháng ngày qua.

ĐOÀN VĂN HẠNH

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: