Chùm thơ ”Sợi nắng tình hồng” Tác giả NGUYỄN THỊ THUỲ (TP.Hồ Chí Minh)

18/05/22 – 02:05

 

Tác giả Nguyễn Thị Thuỳ

Bỗng dưng!!!

Bỗng dưng… lòng thấy buồn buồn
Bỗng dưng… thấy nhớ người phương xa nào
Bỗng dưng… trong dạ nôn nao
Bỗng dưng… muốn được sà vào lòng ai!

Bỗng dưng… chán cảnh miệt mài
Bỗng dưng… ngao ngán sớm mai một mình
Bỗng dưng… chẳng thích đẹp xinh
Bỗng dưng… giận bản thân mình lo xa!

Bỗng dưng… ngắm thấy mình già
Bỗng dưng… ngán ngẩm cảnh xa lâu ngày
Bỗng dưng… bực gió, giận mây
Bỗng dưng… ghét bản thân này… bỗng dưng!!!

 

Tạm biệt nhé Hải Phòng

Tạm biệt nhé Hải Phòng hoa phượng đỏ
Chào người thân… chia tay với phố phường
Tôi trở về bên góc nhỏ yêu thương
Nơi xa xôi… Sài Gòn không giá rét!

Ba tháng dài kỷ niệm tôi gom hết
Cất để dành lúc thấy nhớ tìm xem
Có lẽ là những ngày tháng khó quên
Mưa nắng… buồn vui… nhiều điều lắng đọng!

Hoa phượng nở rợp trời mang hy vọng
Tiếng ve kêu gọi cái nắng mùa hè
Hải Phòng ơi! Da diết nỗi nhớ quê
Tạm biệt nhé… hẹn ngày về gặp lại!

 

Nhủ lòng!!!

Xa nhà hỏi có buồn không?
Một mình đêm vắng thấy lòng bâng khuâng
Thương con rồi lại nhớ chồng
Hỏi ai… xa đó… có mong… tôi về?

Những ngày mưa gió ngoài quê
Trong phòng khép kín tìm về miền xưa
Bao chuyện sáng tối chiều trưa
Vui buồn… được mất… bốn mùa qua đi!

Thời gian để lại những gì
Tôi dành lưu lại phòng khi một mình
Xa nhà càng thấu chữ tình
Nhủ lòng phải biết… thương mình nhiều hơn!

Buông bỏ bao chuyện tủi hờn
Sống cho vui vẻ tâm hồn thảnh thơi
Quên bao buồn bực cuộc đời
Tôi ơi! Cười nhé… niềm vui… vẫn chờ!!!

Ảnh minh hoạ internet

Phải cố… quên thôi!!

Người ta nói: nỗi buồn sẽ qua đi
Mà sao em mãi ôm ghì như thế
Đừng bỏ phí ước mơ hồng tuổi trẻ
Bởi thanh xuân nào đâu có đợi chờ!          

Hết thương rồi: anh ngoảnh mặt làm ngơ
Tình đã cạn người hững hờ vô cảm
Nắng chiều tàn lòng em thêm ảm đạm
Gắng quên đi nỗi nhớ lại dâng trào!

Kỉ niệm yêu: những lời hứa anh trao
Nụ hôn đầu ngọt ngào đêm trăng sáng
Phụ tình em anh chôn vùi dĩ vãng
Cô đơn buồn em khóc buổi tàn đông!

Có khi nào: chợt nhớ đến em không
Tự hỏi lòng rồi lệ lăn trên má
Phải chăng là tình em sâu lặng quá
Muốn quên anh mà sao chẳng thể nào!

Đêm trăng buồn: đơn lẻ một vì sao
Lạc lõng giữa biết bao vì tinh tú
Dù yêu anh cố dằn lòng tự nhủ
Phải quên thôi… đừng nhớ… kẻ phụ tình!!!

Lãng đãng!!!

Cây lộc vừng lại đến kì thay lá
Em đợi chờ mùa hoa nở tiếp theo
Lá khô rụng, nắng khô queo trước cổng
Hoa mấy mùa,vẫn nở rực dưới trăng!

Em bên anh đã bao mùa lá rụng
Anh thì thầm, em mãi đẹp trong anh
Như lộc vừng lá rụng, nụ lại xanh
Em có tuổi, mà tâm hồn mãi trẻ!

Em mãi như hoa lộc vừng em nhé
Nở rộ về đêm, mang một sắc màu
Hoa rụng rồi, lại ra trái thật mau
Là nguồn sống của ngàn cây mới nảy!

Mình thương nhau vẫn như ngày xưa ấy
Khi lộc vừng chỉ là nhánh cây non
Bây giờ đây thân cây cả người ôm
Lá rụng đi, hoa lộc vừng lại nở!

Em nhủ lòng, tình mình là muôn thủa
Xuân, hạ, thu, đông vẫn mãi xanh tươi
Như cây lộc vừng, trước cửa đấy thôi
Lá vàng rụng, cho hoa đua nhau nở!!!

NGUYỄN THỊ THUỲ

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: