27/11/21 – 03:11
PHAN HUY HÙNG
Sống và viết tại Hà Nội
Đã có kịch sân khấu “Người thừa” đạt “Huy chương Vàng toàn quốc năm 1984”; Phim “Bài ca người thợ” được Bộ VHTT – DL và Đài TH Việt Nam dựng năm 1982.
Để cho đẹp
Tưởng em nồng giấc ban trưa
Lẻn vào định hái trộm dừa… bỗng dưng
Em cười khe khẽ: đừng, đừng…
Để cho đẹp, quả chưa từng… hái đâu!
Chiều quê
Chiều nghiêng tiếng sáo lưng trâu
Chiều vàng ruộng lúa uốn câu chào mời
Chiều em rót chén rượu đời
Chiều anh nghiêng ngửa níu cười… bến quê!
Đào hoa
Đêm qua em tắm nước gì
Mà sáng nay cứ dậy thì… đào hoa
Để cho cánh gió la đà
Bút anh buông chữ ngọc ngà vào em!
Tròn yêu
Tròn tròn như cái cối xay
Ra va vào lại chạm ngày tròn… tròn
Chạm lâu bén sắc tươi giòn
Một đời kề cận tròn tròn… tròn yêu!
Mong manh
Sao đêm rời rạc
Em ngồi sát bên anh
Chênh vênh
Vực thẳm.
Biên giới
Chỉ sợi tóc chắn ngang
Mênh mông khoảng trời cô quạnh
Em bên ấy, anh bên đây
Với tay cả cuộc đời chưa chạm!
Đêm
Im như đêm, lặng như đêm
Trong mơ nghe tiếng em
Choàng dậy
Tiếng dế rụng trong im lìm.
Âm thanh tình yêu
Cặp đôi da đen tình tự trong đêm
Chỉ nghe âm thanh khát thèm phát ra từ góc phố
Đêm đặc đen, âm thanh thành tia sáng rõ
Soi rõ tuổi bình minh mở cửa cuộc đời!
PHAN HUY HÙNG
Tuyệt