Chùm thơ tháng Giêng – Đỗ Anh Thư

03/02/23 – 08:02

Tác giả Đỗ Anh Thư

NẮNG SÀI GÒN

Nắng Sài Gòn ấm áp
Cũng như nắng Hà Đông
Cơn gió mùa thô ráp
Dạo chơi trên ruộng đồng

Quê anh nuồng nuỗng lụa
Tiếng thoi dệt cầm canh
Bãi dâu hay đồng lúa
Đều thơm hương ngọt lành

Giữa Sài Gòn, em nhớ
Một góc trời thiên thanh
Nụ hôn mềm như gió
Hạt nắng cười vây quanh.

 

SÀI GÒN CỦA TÔI

Sài Gòn rộn rã vào xuân
Má em hồng lên sắc thắm
Sài Gòn hôm nay đẹp lắm
Áo xanh áo đỏ dập dìu

Sài Gòn gió sớm hiu hiu
Cuối năm tiết trời se lạnh
Sài Gòn đêm về lấp lánh
Phố vui rực rỡ đèn màu

Sài Gòn xào xạc canh thâu
Sương rơi trắng màu thương nhớ
Sài Gòn dấu yêu một thuở
Đêm nào… ấm lại vòng tay

Sài Gòn trong giấc ngủ say
Hương Ngọc Lan bay ngào ngạt
Sài Gòn – con tim khao khát
Ấp yêu một mối tình nồng

Sài Gòn đêm nhớ ngày mong
Chia tay… nỗi buồn da diết
Sài Gòn… vương sầu mắt biếc
Ôm lòng băng giá mùa đông.

 

MẮT THÁNG GIÊNG

Đâu rồi đôi mắt tháng Giêng
Từ em xa ngái qua miền thơ anh
Đường xưa hương cỏ ngọt lành
Nghe trong lời gió gọi  thành thương yêu…

Tháng Giêng qua thật mỹ miều
Dịu dàng như ánh nắng chiều ngày xuân
Hoa đời nở giữa bâng khuâng
Còn anh lạc bước phong trần tháng Giêng.

 

VẠT NẮNG CHIỀU XUÂN

Chiều xuân vàng tơ nắng
Gió về đùa lá hoa
Nghe trong bầu yên ắng
Bóng thời gian nhạt nhòa

Vườn xưa giờ thanh vắng
Tiếng chuông chùa ngân nga
Lời kinh nào sâu lắng…
Khúc tình nào phôi pha…

Ơi – những chiều xuân muộn
Mang hương sắc cuộc đời
Lòng thêm nhiều ước muốn
Giữa đường trần rong chơi.

Ảnh minh hoạ internet

NGÀY EM MƯỜI SÁU.

Dù thời gian xóa nhòa đi tiềm thức
Trái tim yêu vẫn rạo rực giữa đời
Dù năm tháng phai mờ bao ký ức
Mối tình đầu lòng mãi nhớ –  khôn nguôi.

Ngày xưa ấy – ai thiên kiều bá mị ?
Để có người làm thi sĩ mộng mơ
Say ánh mắt ,  làn môi hồng tuyệt mỹ
Đem nỗi niềm đắm đuối trút vào thơ.

Em – ngày xưa mười sáu.
Tuổi lược giắt, trâm cài
Thường lặng thầm chôn giấu
Tâm sự buồn mắt nai.

Ngày xưa hay thờ thẫn
Trong mỗi chiều mưa bay
Giọt sầu rơi ướt đẫm
Cánh hoa tàn trên tay

Anh yêu mãi em của ngày xưa ấy
Nụ hôn đầu run rẩy dưới trời sương
Càng xa cách – càng yêu nhiều biết mấy
Em – một thời áo trắng – để anh thương.

ĐỖ ANH THƯ

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: