Chùm thơ Thuỵ Du ( Đà Nẵng)

06/12/21 – 10:12

 

Tác giả: Thuỵ Du

XIN ĐỪNG HẸN YÊU!

 

Có thể nào ta cùng nhau chung bước

Tay nắm tay dạo phố những khi buồn

Đêm không dài, lệ chẳng phải trào tuôn

Đừng hẹn yêu khi tim em đang cháy lòng khao khát…

 

Có thể nào, em – anh hòa chung như trong bài nhạc

Phím đàn rung trầm bổng những ân tình

Mùa Hạ qua, Thu đến…lúc bình minh

Em tựa khẽ vào vai anh thật nhẹ.

 

Không cần nói lời yêu sâu hơn biển

Chỉ cần anh nắm tay em khi cần

Lời hẹn yêu,xin anh đấy…giấu vào trong

Hứa anh nha, đời này bên em nhé?

 

NẾU MỆT RỒI THÌ HÃY TỰA VÀO EM

 

Mùa thu về chiếc lá vàng chưa rơi

Hương hoa sữa chỉ thoảng hương dịu dàng trên phố

Từng có những ngày vui…nỗi buồn ghé qua kéo lòng chùng chình, chênh vênh đến lạ

Em ngoảnh lại nhìn, đau đáu nỗi niềm riêng.

 

Đoạn đường từng đi, em như một kẻ điên

Chệnh choạng bước, cố tìm cho mình lối rẽ

Vạt nắng cuối ngày rớt về phía bên kia lặng lẽ

Trên lối mòn em đơn độc bước chân…

 

Gió ngược chiều, em ngược hướng tìm anh

Bởi những bản tình ca ru lòng ấm lại

Chẳng mơ chung chăn, chiếu giường êm ái

Cúc áo bung rồi, đàn bà cũ là em.

 

Có thể nào không?

Người đàn bà lấm lem

Là chỗ dựa cho anh kề vai nghỉ mệt trong chốc lát

Quên những bon chen, thói đời hư nát

Thanh thản lòng, tìm lại niềm vui.

 

Chẳng là tình yêu nên không có những ngậm ngùi

Nhắm mắt nghỉ ngơi, trải lòng mình nhẹ nhõm

Ru giấc ngủ say, qua đêm nay khi bình minh ló dạng

Anh lại ngọt ngào trên những bản tình ca.

 

Có thể nào, anh gạt bỏ xót xa…???

 

GIẤC MƠ TÌNH

 

Sáng nay trời se lạnh

Em đi tìm yêu thương

Anh ơi !  Có ở đó

Nắm tay em chung đường?

 

Trời Thu xanh dịu nhẹ

Đóa hồng xinh rất xinh

Mắt môi cười thật khẽ

Ước gọi anh là “mình”.

 

Đừng thương người ta nữa

Về bên em được không?

Cạn ngày em đợi cửa

Vẹn yêu đương thật lòng.

 

Thoảng trong giai điệu nhạc

Là hạnh phúc ấm êm

Đêm – gió vào nghe hát

Em say những ngọt mềm.

 

Hứa với em, anh nhé

Về bên em được không?

Nguyện bên anh lặng lẽ

Cời bếp than ấm nồng…

 

MÀU NHỚ THÔI XANH

 

Người không còn qua ngõ

Yêu thương ngả về chiều

Trời tím giăng màu nhớ

Ơi ngày buồn đìu hiu…

 

Bảo rồi…đừng theo nữa

Cũng chẳng cần yêu mà

Tự dưng cho vai tựa

Để ai dệt mơ hoa.

 

Hôm nay lại như thế

Yêu chi lắm lạ lùng

Ra đi trong lặng lẽ

Hứa thật nhiều…thủy chung?

 

Từ nay che tóc rối

Từ nay che vai gầy

Thuyền tình sao rối rắm

Nhủ lòng thôi đắm say…

 

MÀU THỜI GIAN

 

Tưởng rằng tình đã phôi pha

Không còn buồn tủi xót xa thẫn thờ.

 

Tưởng rằng đời đẹp như thơ

Tự tay tô vẽ ai ngờ vẫn đau.

 

Tưởng rằng có phép nhiệm màu

Thời gian xóa hết nét sầu mắt môi.

 

Tưởng rằng rẻ lối chia đôi

Ngoảnh đi không gặp tim thôi rã rời.

 

Ơ hay! Sao dạ rối bời

Khi nghe ai nhắc chuyện vời vợi xưa.

 

Dòng đời đưa đẩy…đẩy đưa

Úa vàng sắc nhớ vẫn chưa quên người…

 

MÀU NHỚ

 

Con ve ở trọ mùa hè

Du dương điệu nhạc mà nghe não lòng.

 

Mây trời lãng đãng tầng không

Ru chi nỗi nhớ lòng vòng thả mưa

 

Lá xanh xanh mát ban trưa

Từ đâu đong đếm đẩy đưa héo vàng.

 

Hoa thơm ở trọ trần gian

Mai kia mốt nọ héo tàn về đâu…

 

Thân em mưa nắng dãi dầu

Biết ngày mai có thương đau lạnh lùng…?

THUỴ DU

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: