26/07/23 – 01:07
NGẮM HOÀNG HÔN
Nàng ngồi đỉnh dốc ngắm hoàng hôn
Phủ xuống màn sương trải đẫm hồn
Gió lạnh buồn tim mà nghĩ nhớ
Nghiêng đồi phía nọ đứa tiều khôn.
CHIỀU BUÔNG
Chiều buông gió thoảng dạ ai sầu
Chẳng biết mai này sẽ đến đâu
Lệ ngấm bờ môi thêm chát giọt
Hằng đêm nhớ lại mối tình đầu.
RA KHƠI
Khơi ngàn vạt nước mũi thuyền chao
Vạn cõi trường xa sẽ thế nào
Gió đảo bào nghiêng vầng ánh nguyệt
Bên gành sóng tỏa mãi xôn xao.
NGÕ VẮNG
Em về ngõ vắng nỗi lòng khơi
Gió thoảng mây bay ở phía trời
Lẻ bóng mình tôi chân bước nhẹ
Sân nhà mãi rụng lá vàng rơi.
CHIỀU THU
Nơi vườn thượng uyển lá vàng bay
Rả rích trời mưa mãi trải bày
Khoảng trống chiều hôm buồn tủi phận
Khi về sẽ tỏ với người hay.
MÙA THU KHÔNG ANH
Phương trời viễn xứ chẳng hề hay
Ngọn gió lùa xơ xác trải bày
Lặng lẽ tim sầu không má thắm
Bây giờ cách trở mãi ngày nay.
NHƯ EM NGHĨ
Không ràng buộc nữa giờ như hết
Vấp ngã buồn đau cũng xế chiều
Níu giữ làm chi em thấy mệt
Quên rồi chẳng nhớ vẫn không điêu.
ĐỪNG NHẮC
Anh đừng nhắc cuộc tình em lỡ
Ngấn lệ mi buồn phận khổ sai
Ngã xuống dòng tôi thêm mắc nợ
Giờ đây xáo trộn chẳng an bài.
BIẾT ƠN
Lời người gửi đọc mà suy thấm
Cảm mến anh nhiều đã tặng thơ
Viễn xứ phương trời mong sống chậm
Đời luôn mãi khỏe có em chờ.
Nguyễn Thúy Mỹ
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang