Chùm thơ tình 999 – Phạm Thị Thu (Thanh Hóa)

28/06/22 – 03:06

Tác giả Phạm Thị Thu

Lang thang phố

Lần hồi đếm bước thời gian
Ký ức cựa mình thức giấc
Hoàng hôn loang trong chiều muộn
Bằng lăng tím cả khuông trời.

Dáng xưa in từng góc phố
Tiếng ai còn vọng đâu đây
Rêu phong một miền quên nhớ
Dấu chân lá rụng phủ đầy.

Phượng hồng đánh thức cơn say
Ve sầu chợt bừng tỉnh giấc
Ru bước em đi vào hạ
Lá vương vương níu vai gầy.

Tháng năm giờ thành dĩ vãng
Ai còn nhớ ai đã quên
Để ai còn lưu luyến mãi
Lang thang góc phố ru hồn.

Sau cánh cửa

Chị nép sau cánh cửa
Dõi theo cánh thiên di vùng vẫy
Em hồn nhiên là vậy
Cũng bắt trước đi tìm lá diêu bông cổ tích.

Nhưng rồi cũng vô ích
Chị sợ làm em đau
Quày quả bước đi thật mau
Tránh ánh nhìn như muốn xé tan con tim run rẩy.

Em hờn lẫy
Trách chị vô tình
Chị ngậm ngùi riêng mình
Lặng im mặc tâm can giằng xé.

Em cúi đầu nói khẽ
Thương chị thật lòng mà
Sao chị nỡ phũ phàng chia xa
Em cũng đã đi tìm lá diêu bông như người ta vẫn nói.

Chị gượng cười tim đau nhói
Tỉnh mộng đi em đừng tự dối lòng mình
Phút bồng bột chưa kịp nghĩ suy
Chớ để ngày sau phải ngậm ngùi em nhé.

Chị lại về sau cánh cửa
Khép phận mình đa đoan
Vẫn luôn dõi theo em
Cánh thiên di vùng vẫy.

Ảnh minh hoạ internet

Từ khi nào anh nhỉ

Bạc đầu con sóng cả
Vẫn ấp ôm trọn bờ
Ru chuyện tình nên thơ
Ngàn năm rồi vẫn thế.

Từ khi nào anh nhỉ?
Mình thương nhau thật lòng
Khao khát và nhớ mong
Bởi xa xôi cách trở.

Có phải từ cái thuở
Nhẹ nhàng tay nắm tay
Mắt chạm mắt cơn say
Ùa về theo con sóng.

Để rồi cứ mong ngóng
Thao thức đêm từng đêm
Bước chân ai bên thềm
Rộn ràng tim bối rối.

Gặp nhau rồi cũng vội
Chưa nói hết bao lời
Yêu thương cứ nhân đôi
Gửi vào mây và gió.

Bắt đầu từ ngày đó
Đất trời như hẹp hơn
Khoảng cách kéo gần thêm
Tình hóa thành duyên nợ.

Khát khao và nhung nhớ
Mãi như thuở ban đầu
Tình yêu thật nhiệm màu
Từ khi mình gặp gỡ.

Người dưng

Chiều nay ngang qua phố
Bắt gặp ánh mắt nhìn
Rơi trong chiều loang lổ
Giật mình thoáng lặng im.

Trái tim ta thổn thức
Xua ký ức mệt nhoài
Cớ sao còn rưng rức
Khi người đã phôi phai.

Bao năm rồi người hỡi
Dặn lòng nhé ngủ yên
Người và ta vốn dĩ
Gặp mà chẳng nên duyên.

Vẫn dõi theo lối ấy
Người vui vẻ đủ đầy
Ta mỉm cười mừng vậy
Hạnh phúc nhé người dưng.

Bất chợt dừng ánh mắt
Nơi góc phố cuối đường
Chút nồng nàn se sắt
Ta về gói niềm riêng.

Chơi vơi phố

Phố mùa đông hiu hắt
Lá bàng rụng đỏ trời
Câu thơ buông khoan nhặt
Lấp nỗi nhớ đầy vơi.

Trong dáng chiều chạng vạng
Ai hát khúc nao lòng
Dìu dặt ngân điệu nhạc
Người ở lại ngóng trông.

Lỡ hẹn rồi hôm ấy
Ghế đá góc phố buồn
Ly cà phê hờn dỗi
Thiếu hơi ấm ngày đông.

Hỡi nguời ơi còn nhớ
Hay là đã quên rồi
Lời buông lơi hờ hững
Hẹn thề phố chơi vơi.

Phảng phất trời sương khói
Xào xạc lá bàng rơi
Thì thầm lời khẽ gọi
Người ơi đông nhớ về.

Gió nghịch mùa

Tháng tư thoảng cơn gió chướng
Nghiêng nghiêng cánh lá loa kèn
E ấp thẹn thùng hàm tiếu
Vươn mình chờ ánh nắng sang.

Trời vẫn còn vương sắc xám
Cuối xuân đầu hạ chênh chao
Rét muộn thương người đan áo
Giang tay níu lại xuân thì.

Nghịch ngợm gió đùa trên tóc
Vờn mây đuổi bắt hạ về
Thương tu hú kêu gọi bạn
Ríu rít râm ran đầu hè.

Ve sầu vẫn còn ngái ngủ
Say sưa trên phiến phượng hồng
Cuộn tròn co ro trong gió
Se se lành lạnh giấc nồng.

Sáng nay dường như khác lạ
Ngơ ngác cứ ngỡ đông kìa
Ồ không là đầu hạ đấy
Gió nghịch mùa đến nôn nao.

Phạm Thị Thu

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: