13/02/23 – 08:02
EM… XUÂN ĐÃ VỀ!
Em về rồi đó phải không xuân?
Sao không vào cứ đứng ngoài e ấp!
Đứng vuốt ve ngàn hoa nở đón chào
Xuân đã về hạnh phúc nôn nao
Bao cảm xúc dâng trào trong ký ức
Một thoáng bồi hồi anh đứng ngắm nàng xuân
Em mang theo muôn ngàn vạn thương yêu
Em đứng đó mỉm cười vẫy gọi
Gọi trăm hoa đua nở thắm khoe màu
Đứng bồi hồi anh chẳng nói gì đâu
Cảm ơn nhé mùa xuân rực rỡ
Có em về hớn hở trăm hoa
TRỞ VỀ NƠI BÌNH YÊN
Thương em anh đã trót mang
Khi nghe em nói bàng hoàng buồn ghê
Bao nhiêu câu nói ước thề
Vậy mà em vẫn không hề bận tâm
Bởi vì em đã âm thầm
Nặng lắm tình cũ âm thầm em so
Sông sâu em ước em dò
Chuyện đời anh biết em đo lòng người.
Vậy mà anh vẫn tươi cười
Âm thầm sung sướng với người mình thương
Vậy em so sánh em lường
Mắt em đã một lần thương anh rồi
Mất em chỉ một lần thôi
Tình yêu trao hết nhưng rồi bằng ai
Giếng sâu nối sợi dây dài
Ngờ đâu giếng cạn tiếc hoài sợi dây.
Tình tôi mãi vẫn đong đầy
Trao cho em hết em xây mộng vàng
Chúc em về nẻo cao sang
Với người em đã vương mang ân tình
Giờ này còn lại một mình,
Tôi trở lại với bình yên cuộc đời!
NẾU EM LÀ BIỂN
Em và biển hoà vào là một
Nhớ thường nha tắm mát tình anh
Em là Biển Anh sẽ là bờ cát
Để bên em hôm sớm được vỗ về
Năm tháng không lìa ôm biển hát ca
Dù bờ có mệt nhoài theo từng cơn sóng vỗ
Vừa nâng đỡ vuốt ve từng con sóng
Em là sóng vỗ về bờ cát
Những bãi cát dài trắng mịn dưới chân ai
Dù bờ có mệt nhoài từng con sóng vỗ
Bờ vẫn âm thầm ôm biển đêm đêm
Có những đêm biển gầm gào hùng dữ
Bờ vẫn ngọt ngào vuốt ve sóng dâng cao
Rồi biển lặng hiền hòa trở lại
Bờ dẫu mệt nhoài vẫn cứng tay ôm
Biển lại đều đều những con sóng lăn tăn
Bờ đưa vòng tay vững chắc
Ôm biển mặn nồng câu hát ngàn năm
Nếu em là Biển anh sẽ là bờ cát
Để đêm đêm nghe câu hát em rủ!
MONG!
Em về sao nỡ không sang
Con tim anh đó em mang đi rồi
Bao nhiêu ký ức bồi hồi
Em còn để lại trong tôi bây giờ.
Ngày xưa anh đón em chờ
Tình yêu tuyệt đẹp giấc mơ trong đời
Sao giờ nỡ bỏ em ơi
Tình ca tuyệt đẹp của thời đang yêu.
Không còn còn một chút yêu
Em đi để lại những chiều buồn thương
Tim đau ngóc ngách tận tường
Em đem đi hết yêu thương đi rồi.
Giờ này còn lại mình tôi
Phương trời đứng ngóng bồi hồi nhớ mong
Nhớ thương em để trong lòng
Em nhớ về nhé yêu thương đong đầy.
Giờ đây tôi ở nơi đây,
Mong cho hạnh phúc xum vầy ấm êm!
ĐỪNG TRÁCH
Anh nói rồi chẳng phải anh quên
Em trách hoài nên anh thầm nghĩ
Chẳng bao giờ để em buồn nữa đâu em
Một ngày lễ anh bộn bề công việc
Đừng trách anh nha không đi lễ cùng em
Tay không đan tay khí trời đông xe lạnh
Anh biết em một mình đếm bước dưới hàng thông
Trời đông lạnh hôn lên từng kẽ tóc
Mười ngón tay mềm thiếu ngón tay đan
Đừng trách anh sao thư về chậm trễ
Đường tuần tra dài chưa viết nổi một lá thư
Em trách anh sao không mặc thêm áo ấm
Gió biên thùy lạnh lắm phải không anh
Trời biên giới thật trong xanh
Trời trách anh ân tình từng góc phố
Sao em không trách để mình em lặng bước
Góc giáo đường em lặng lẽ cầu kinh
Đừng trách nhé anh biết mình lỗi hẹn
Sẽ đón em về trước cổng trường lúc trưởng tan
Mùa xuân này anh hứa sẽ đúng hẹn
Cùng với em nâng cốc đón mùa xuân!
Cao Nhất Thống
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang