Chùm thơ tình – Hà Văn Luôn

06/07/23 – 08:07

Tác giả Hà Văn Luôn

 

VẼ GỞI…

Đắng cay vạn nỗi sầu tư
Đêm  buồn gặm nhấm vết như mơ hồ…
Vẽ vầng mây trắng hư vô…
Lặng yên dạ thẳm trăng cô tịch mờ…

Bóng ngà trăng vỡ em thơ…
Mắt nai đêm vắng lòng tơ lạnh lòng…
Ánh hồng đêm nguyệt mênh mông…
Vầng mây em vẽ nửa xong gởi người…

Đêm hong môi mãi nụ cười…
Buồn ơi trăng rọi mình như một mình…
Gởi đi nỗi vợi vô tình…
Treo vào mây trắng nguyên trinh đêm sầu…

Tôi em vẽ biết từ đâu
Sao gieo sợi nhớ canh thâu trăng nhòa…
Hồng nhan mấy thuở phôi pha…
Vẽ qua mây trắng mượt mà tóc mây…

 

TÂY NGUYÊN CHIỀU NHẠT NẮNG…

Giữa mênh mông một chiều nhạt nắng…
Phía trời xa nhẹ vắng hoàng hôn…
Tây Nguyên khúc nhạc hùng hồn
Rừng thiêng nước độc vùi chôn xác thù.

Chiều lãng đãng hoang vu tỉnh lặng…
Bay hững hờ mây trắng êm êm…
Nghe như tiếng mẹ ngọt mềm
Tây Nguyên hoang dã mà thêm nỗi niềm.

Thơ mộng lắm tiếng chim gọi bạn
Miền hoang vu đầy áng thi ca…
Núi, non sông, nước chan hòa…
Cho hồn thi sĩ đậm đà sắc hương…

Tây Nguyên hỡi chiều vương vạt nắng…
Gởi miền xa chút lặng hương yêu…
Bức tranh sơn thủy đa chiều…
Ai về xin mến tiếng yêu vào lòng…

 

VỀ CHỐN BÌNH YÊN

Hương đồng gió nội hời ru…
À ơi tiếng vọng sương mù giăng giăng…
Lặng yên mấy lũy tre cằn…
Thoảng bông lúa chín nhẹ oằn hương bay…

Bình minh sợi nắng giăng cài
Đàn trâu nhẹ bước cùng vài lão nông…
Thênh thang xuyên dặm cánh đồng…
Ngắm trời yên tỉnh mênh mông cánh cò…

Yên bình chẳng chút âu lo…
Hương đồng gió nội quanh co đậm tình…
Thương cha gầy guộc bóng hình…
Cùng đàn trâu cỏ thả mình thong dong…

Tinh mơ lặn lội trên đồng
Cha ơi con biết tấm lòng cao thâm…
Nghề nông yên ả tháng năm…
Mồ hôi thấm mặn đêm nằm vì con…

Quê hương cho thuở còn son…
Mẹ cha tần tảo mãi còn tháng năm…
Siêng năng như kén tơ tằm…
Ngày qua tháng lại vì chăm con hiền…

Quê hương quá đỗi bình yên…
Cho người xa xứ mãi liền ước ao…
Rồi đây một buổi tiện nào…
Về vùng đất mẹ hương trao nghĩa tình…

Hương đồng sương sớm bình mình…
Cho ta đượm mãi bóng hình cha yêu…
Vài cơn gió nhẹ cánh diều…
Sao ta xót dạ nhớ nhiều hương xưa…

Thương cha những buổi nắng mưa…
Cày sâu cuốc bẩm để vừa mạ non…
Cánh cò lặng giữa hoàng hôn…
Thương cha vội dắt trâu non về nhà…

Ôi sao một thuở xót xa
Yên bình nhưng thấm dạ bồi hồi thương…
Cha gầy bên mẹ mảnh vườn…
Nhớ thương thương nhớ đêm trường con ghi…

Mai này thỏa cảnh vinh quy…
Công lao phụ mẫu tương tri cõi lòng…
Hiếu trung giữ mãi tim trong…
Mồ hôi cha mẹ nuôi lòng con đây…

Quê hương tươi thắm tháng ngày…
Có bàn tay mẹ cha gầy nâng niu…
Để con bước vững tình yêu…
Bước đường danh vọng được nhiều vinh quang.

Mẹ ơi còn kiếp nhân gian…
Con thành tâm mãi muôn vàn kính yêu…
Hiếu trung cha mẹ chưa nhiều…
Nguyện lòng nhân nghĩa những điều mẹ khuyên.

Quê hương mong mãi bình yên
Nhân tình thế thái đời liền nhân sinh…
Bao người thắm thiết chung tình…
Hương đồng gió nội mãi xinh lòng người…

 

TA VỀ…

Cất thơ, cày cuốc trồng cau…
Cho em mượn ké trồng trầu một bên…
Hương cau, nồng quyện trầu tem…
Ta về còn nhớ môi mềm năm xưa…

Mang thơ đậy nắng che mưa…
Cho trầu em tỏa cành vừa tay giăng…
Thì thầm cau với vầng trăng…
Ước chi trầu mỡn nên chăng duyên này…

Sao thơ ngập ngụa ruộng lầy…
Cớ chi em mượn trồng ngay dây trầu…
Ta về gieo rắt nỗi  sầu…
Trồng cau chi để em mau mượn kề…

Thôi ta trót dạ quay về…
Ruộng cày gieo hạt tâm mê thơ rồi 
Em sầu giăng mắc bờ môi…
Sao anh không nở trồng đồi cau xanh…

Cho em ké lá trầu cành…
Vườn cau đượm quả trầu dành nên duyên…
Thôi em đành phận thuyền quyên…
Ta về vui thú điền viên
Sớm chiều…

Trầu xanh duyên thắm bao nhiêu…
Cau buồn lặng lẽ khẳng khiu vươn dài…
Sợ rằng duyên thắm một mai…
Mượn cau lừa gió trầu cài tơ riêng…

Ta về lại chốn điền viên…
Vần thơ làm tiếng bạn hiền ruộng sâu…
Ầu ơ trâu trước ta sau
Thoảng cơn gió nhẹ thơm màu quê hương…

Còn đâu em ké trầu tương…
Ta về lại cảnh ruộng vườn nên thơ…
Thời gian thắm thoát em chờ…
Vườn cau anh lớn em mơ trầu gần…

Nào đâu mảnh đất bùn chân…
Chờ cơn mưa đến anh lần sạ gieo…
Ngẩn ngơ em trách nào theo…
Cho em một cảnh thơ nghèo cùng anh…

Cau trầu duyên thấm tình xanh…
Sao anh nỡ bỏ trầu cành không chăm…
Lo chi ruộng nước, tơ tằm…
Anh ơi cau héo tràu thâm đâu còn…

Thôi đời em mãi môi son
Cho anh về lại ruộng còn bỏ hoang…
Mang thơ theo gót trâu vàng…
Cấy cày kịp vụ mùa sang ta về.

 

TIẾNG SÁO ĐÊM KHUYA…

Nỗi lòng ai vọng sáo đêm khuya…
Sâu trong tỉnh lặng, kìa lời than…
Nốt trầm sao ngỡ miên man…
Sáo ngân cung nữ tay đang phím tròn.

Đêm khuya lạnh nghe hồn sáo gọi
Rõ canh thâu buồn nhói nặng lòng…
Tương tư nốt lặng trăng vòng…
Sáo ai đêm vắng hư không nặng nề…

Sáo ngân réo rắt về nguyệt lạnh…
Cung nữ hờn bóng sánh xa xôi…
Vòng tay ấn phím than ôi…
Vẳng xa nghe lặng mấy hồi cung ngân…

Như tiếng vọng dương trần ai oán
Sáo lòng em chưa cạn ưu tư…
Chết đau tình cũ giã từ…
Cung buồn sáo vắng áng thư tạ tình…

Bỗng vút lên lòng trinh réo rắt
Xé màn đêm vừa cắt trăng treo
Vi vu ta ngợ bay vèo
Âm vang sáo bóng em theo ta rồi…

Đêm tỉnh mịch ta ngồi chiếc bóng…
Thả hồn trôi nghe vọng oan hờn…
Sáo theo mây nhẹ từng cơn…
Còn buồn nhẹ gió mây vờn trong đêm.

Say giấc mộng êm đềm sáo vắng…
Em phương nào cay đắng như anh…
Dòng đời lệ nhỏ vây quanh…
Mà nghe tiếng sáo xuyên mành quạnh hiu…

Em đang tay sáo nhiều nhung nhớ…
Đêm u buồn than thở thẳm sâu…
Sáo ơi như bắt nhịp cầu…
Nốt thương nốt nhớ nốt đau vọng về…

Người biền biệt sơn khê đâu nhỉ…
Tiếng sáo lòng rên rỉ thê lương  
Nhắn anh trên chốn tình trường
Đêm nghe tiếng sáo mà thương quay về.

Hà Văn Luôn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: