19/02/23 – 09:02
NHỚ MỘT NGƯỜI HỌ CHẲNG NHỚ ĐẾN TA
Có lẽ giờ này người đã ngủ say
Chắc đâu có hay một người đang nhớ
Kể từ ngày khi đôi đường cách trở
Trái tim khờ vẫn vụn vỡ thương đau.
Cứ ngỡ rằng ngày tháng dần qua mau
Sau cơn mưa là bình minh ấm áp
Ngọn lửa tình một ngày kia sẽ tắt
Có đâu ngờ vẫn đau thắt người ơi.
Ta nhớ lắm, nhớ mắt môi nụ cười
Câu yêu thương và vạn lời trao gửi
Từng sẻ chia cả ngọt ngào, buồn tủi
Sâu thẳm nào… Hay nông nổi thế thôi.
Giờ chúng ta hai kẻ hai phương trời
Dẫu nhung nhớ cũng dư thừa, vô vị
Bởi vì sao? hay tim mình ích kỷ
Dốc cạn lòng chỉ ôm nỗi xót xa.
Nhớ một người, họ chẳng nhớ đến ta
Chỉ là đã qua… mà sao ta không thể…
HÃY THAY TÔI YÊU ANH ẤY
Anh ấy là người sống rất nội tâm
Mọi khổ đau luôn âm thầm giấu kín
Những điều không vui quen rồi nhẫn nhịn
Chẳng thích giãi bày tâm sự với ai.
Đoạn đường sau sẽ còn lại rất dài
Hãy thay tôi yêu người đàn ông ấy
Duyên nợ hai tôi từ lâu chỉ có vậy
Lạc giữa dòng đời chới với đau thương.
Ký ức nào ít nhiều cũng vấn vương
Chỉ là vết thương đôi lần rỉ máu
Tôi chúc hai người yên vui mãi mãi
Như chưa từng tồn tại nỗi đau xưa.
Bởi khi đi qua những ngày gió mưa
Sẽ yêu hơn những ngày đầy nắng
Anh ấy thích ngồi một mình trầm lặng
Tách caffe giờ bớt đắng chừng nào.
Anh ấy thường thích ngắm những vì sao
Trong đêm tối phảng thêm màu khói thuốc
Và từ giờ đã không còn đơn độc
Hãy thay tôi yêu anh ấy thật nhiều.
Có thể một ngày nào đó mưa chiều
Sẽ trôi đi hết những điều đã cũ.
KHOÉ MẮT CAY HAY BỞI BỤI VÔ TÌNH
Có những người chẳng thể nói lời yêu
Dù trong lòng luôn nhớ họ nhiều lắm
Có những người đã từng yêu sâu đậm
Bỗng một ngày gọi hai tiếng “người dưng”.
Những câu chuyện khép lại với “đã từng”
Từng nắm tay, từng ngọt ngào say đắm
Những hương vị giờ chỉ còn mặn đắng
Chẳng giận hờn, chẳng oán trách mà chi.
Cũng đôi lần trên lối nhỏ ta đi
Trái tim mình bị lầm đường lạc lối
Cũng đôi lần khi ngược chiều gió thổi
Khoé mắt cay… hay bởi bụi vô tình.
Có thể một ngày buổi sớm bình minh
Khẽ mỉm cười đón những điều mới mẻ
Có thể một ngày ta nhắc về tuổi trẻ
Đã tin yêu, không tiếc nuối muộn màng.
CẢM ƠN NGƯỜI ĐÃ BUÔNG BỎ TAY EM
Cảm ơn anh đã buông bỏ tay em
Vào những ngày em cô đơn nhất
Để em biết trắng – đen, giả – thật
Giữa chân thành, được – mất là chi.
Cảm ơn anh đã cất bước rời đi
Khi lòng em là khoảng không đau đớn
Em vẫn ngỡ chân trời xa bất tận
Hoá ra là… Gần tựa cái quay lưng.
Cảm ơn anh để lại giữa lưng chừng
Em kiệt cùng một mình lê bước tiếp
Giữa vạn người đâu cần chi khác biệt
Một người thôi đủ trao hết tim mình.
Cảm ơn anh bỏ em lại lặng thinh
Lúc đêm đen bóng hình thương vụn vỡ
Để đôi lần em oà lên nức nở
Em kiếm tìm, em trăn trở…cuồng điên.
Cảm ơn anh gieo thương nhớ muộn phiền
Vào con tim đang yếu mềm thổn thức
Rồi bỏ mặc bão giông em ngã gục
Ướt vai gầy…ướt đẫm cả niềm đau.
CÔ ĐƠN XIN Ở LẠI BÊN THỀM
Cô đơn đâu phải khi ta có một mình
Mà sống giữa thành phố đẹp xinh vẫn thấy mình lạc lõng
Là khi sau bao nhiêu cố gắng cuối cùng cũng thất vọng
Chợt nhận ra quanh mình… chẳng có nổi một bàn tay.
Cô đơn là không có một ai hay
Là ta đang đau, ta buồn đến vậy
Những điều họ nghe và từng ngày trông thấy
Lớp mặt nạ dày ta che đậy mà thôi.
Cô đơn đâu phải là một mình đơn côi
Mà người kề bên nhưng không thể chút bầu tâm sự
Là những nỗi đau sau nhiều lần tha thứ
Vẫn tự huyễn hoặc mình mai sẽ lại tốt hơn.
Cô đơn là muốn được ai đó giận hờn
Được nuông chiều, được vỗ về an ủi
Được thỏa sức khóc òa lên những khi lòng buồn tủi
Vì biết rằng bờ vai đó bình yên.
Cô đơn à… xin ở lại bên thềm
Đừng ghé nữa kẻo môi mềm đẫm lệ.
Hoàng Hiền
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang