07/11/22 – 08:11
Gửi người thương nhớ
Đêm mùng căng chăng gối dỗ dành
Không buốt giá giấc mơ thành hiện thực
Lối ta về tim rạo rực miền thương
Tháng Mươi về dệt mộng uyên ương
Thêu hạnh phúc canh trường không cô lẻ
Ngỏ lời yêu thương thật nhiều em nhé
Bở yêu xa nên mạnh mẽ hơn nhiều
Gom sợi nhớ không mỹ miều mật rót
Chắt lời thơ thánh thót tiếng mình ơi
Bình minh sớm hoàng hôn rời ngày cũ
Mọng môi hồng tình luân vũ nào vơi
Tựa vai nhau trọn đời tình muôn thuở
Tháng Mười ơi! Giai điệu khúc giao mùa
Đẹp lòng nhau gió lùa sang vẫn ấm
Chạm môi hường từ sâu thẳm tin yêu
Phút nồng nàn vị hương chiều môi đỏ
Hạnh phúc về từng cơn vờn theo gió
Câu thơ tình còn có cả hương yêu
Mưa rơi xuống đường trơn nhiều khúc khủy
Lời chân thành chẳng bi lụy cưu mang.
Đêm trắng đêm chạm môi nàng thắm thiết
Vào cuộc yêu mãnh liệt phút giao môi
Vườn cau xanh lá trầu vôi chẳng bạc
Câu thơ tình khắc tạc trái yêu thương.
11/10/2022
Mùa đông bên anh
Anh yêu ơi mùa đông trời trở rét
Vắng anh rồi con tim nhỏ cô đơn
Nhớ về anh cứ trăn trở dỗi hờn
Trời giá rét để lòng em buốt giá
Hai trái tim chung chạ ấm giao mùa
Để sưởi ấm rồi đưa vào giấc ngủ
Con tim nhỏ cứ mơ màng ấp ủ
Anh là người phủ kín cuộc đời em
Không trằn trọc không nhớ thêm gì nữa
Hai trái tim bừng lên như ngọn lửa
Hòa lẫn cho nhau sưởi ấm cả
Vắng anh rồi em cứ buồn vời vợi
Ngồi ngóng trông cứ đợi anh sẽ về
Trong đêm buồn ru giấc ngủ say mê
Con tim nhỏ vụng về nơi anh đó
Mỗi đêm về thầm nhắc nhở yêu anh
Anh có biết em luôn giữ trong lành
Tình yêu đó trở thành tình bất tử
Trong em vẫn âm thầm luôn cất giữ
Một tình yêu lưu trữ cả ngàn đời
Mùa đông về lạnh lắm đó anh ơi
Anh đừng để cuộc đời em cô quạnh
Anh đừng để em lạnh cả đêm đông
Anh bên em để cho lòng ấm mãi
Là tình yêu trang trải cả cuộc đời.
Đón tháng Mười
Đón tháng mười se lạnh đôi môi
Đêm trở mình thổn thức chưa nguôi
Giọt sương tình cờ rơi gò má
Chợt dỗi hờn với những chông chênh
Giờ tay xưa sưởi ấm nơi đâu
Có chạnh lòng nhớ thương nơi cũ
Quãng yêu thương thiếu chút bình yên
Lỗi do ai chẳng còn quan trọng
Gió lạnh đầu mùa vơi nỗi nhớ
Chút luyến tiếc để rồi lãng quên
Hiểu thực tại yêu lại chính mình
Đón tương lai bao điều kỳ diệu
Chuyện đã qua làm ta mạnh mẽ
Chẳng còn sợ khi phải cô đơn
Sáng thức dậy bình minh chào đón
Cuộc đời này đáng để ta vui.
Trời giao mùa
Trời giao mùa Đông lại ngấp nghé sang
Chút gió lạnh làm hoang mang nhớ lại
Lời yêu thương của người như còn mãi
Bao mặn nồng phút mê mải ngày xưa
Trời giao mùa nhìn làn gió đong đưa
Chiều dần buông dòng người lưa thưa vắng
Ngày tháng mười cũng trôi nhanh thầm lặng
Đón đông về lại nhớ lắm ngày xa
Trời giao mùa nhớ mãi kỷ niệm qua
Những vấn vương lệ chợt nhoà nán lại
Để trong lòng luôn thấy hoài trống trải
Hồn lơ ngơ cứ hoang hoải nơi đâu
Trời giao mùa ôi nhung nhớ thẳm sâu
Chiều chênh chao nỗi âu sầu ai biết
Dẫu chẳng chung hay đi xa biền biệt
Vẫn còn lưu bao tha thiết mặn nồng…!
Gió mùa về
Gió mùa về trời hôm nay lạnh đấy
Ở nơi nào anh có thấy cô đơn
Có lẻ loi và có thấy tủi hờn
Hình bóng ai vẫn chập chờn đâu đó
Nghe đài báo hôm nay trời trở gió
Em thấy lo nơi đó có bình yên
Có thấy vui hay nặng trĩu ưu phiền
Trong cái rét triền miên chiều đông giá
Em biết vậy nhưng tại mình xa quá
Đâu có gần để chia sẻ cùng anh
Những nhọc nhằn trong cuộc sống bon chen
Những âu lo khát thèm vòng tay ấm
Giữa đông rồi trời hôm nay rét đậm
Mưa giăng ngang ướt đẫm buổi hoàng hôn
Trong lòng em bỗng chợt thấy bồn chồn
Thấy lo lắng nhiều hơn về phương ấy
Em lại viết vần thơ tình trên giấy
Gửi về anh…
Run rẩy…
Buổi chiều đông.
24/11/2021
Đỗ Ngọc Lợi
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang