Chùm thơ tình – Lê Đức Xí

09/06/23 – 09:06

Tác giả Lê Đức Xí

 

TỰ TÌNH

Nếu còn có ngày mai
Anh sẽ về nơi ấy
Nơi dòng sông khi xưa vẫn chảy
Nơi lũy tre làng quấn quýt bao năm
Nơi có người con gái vẫn hoài mong
Nhìn ra cửa mỗi lần anh qua ngõ
Dáng em xưa trong anh còn đó
Miệng vẫn cười, đôi mắt ướt ngây thơ
Tuổi vào xuân đầy ắp những mộng mơ
Vẫn phơi phới trong chiếc áo nâu sờn dân dã
Em vẫn thế, sao mà thương đến lạ
Thương những chiều ta rảo bước dọc bờ kênh
Thương những lần khi ánh mặt trời lên
Ta cùng bước ra đồng gặt lúa
Đẫm giọt mồ hôi chưa làm anh mỏi
Nhìn em cười anh chẳng biết nhọc nhằn đâu
Anh mơ ngày hạnh phúc sẽ bay cao
Cho mắt em tôi đừng ngấn lệ
Tình trong anh trao em là thế
Nhưng đường đời chẳng dễ, phải không em?
Tình ta xưa anh đã yếu mềm
Vụng về quá để tình trôi mãi mãi
Thuyền đi xa không còn quay trở lại
Người trở về bến cũ… mắt rưng rưng!

Thủ Đức buồn, 10/4/2023

 

NGÓNG VỀ!

Cho tôi một vé theo về
Lời ru của mẹ, lũy tre, ao làng
Dòng kênh tiếng sáo miên man
Cánh cò bay lả giữa ngàn gió ru

Chiều nào gió thổi vi vu
Cho tôi giấc ngủ gật gù lưng trâu
Chiều nào mãi miết đồng sâu
Cho tôi thả lưới, giăng câu thỏa lòng

Chiều nào thơ thẩn trên đồng
Nhìn con cò trắng thong dong kiếm mồi
Đồng quê xanh mát tuyệt vời
Khen ai khéo vẽ giữa trời tôi đi

Nhà tranh, vách lá mỗi khi
Thương làn khói trắng tỏa đi ban chiều
Cả nhà dưới mái tranh xiêu
Quây quần bên bữa cơm chiều mẹ chăm

Đàn gà ríu rít ngoài sân
Ngoài kia chó sủa, trong lòng mãn vui
Thương chi da diết một thời
Ai còn một vé cho tôi… theo về!

 

MƯA!

Chiều năm ấy anh đã rời xứ Quảng
Buổi chia tay là mảnh giấy để trên bàn
Dòng chữ ghi nhanh chưa kịp thẳng hàng
Nhìn trang giấy còn chưa khô màu mực
Em thẩn thờ, mấy giọt lệ tròn lăn!
Thả mắt buồn về chốn xa xăm
Xứ Quảng chiều nay mưa rơi buồn lắm
Đọc thư, anh hứa sẽ quay về
Về với em, về với đất trời xứ Quảng
Tin anh, từ ấy chờ anh!
Rồi đã bao lần mưa trắng xóa ngoài sân
Em ngồi đó mà lòng buồn vời vợi
Không biết bao lần em đội mưa đứng đợi
Người đi xưa vẫn biền biệt chưa về
Người ra đi có trở lại nơi này?
Trà Kiệu mưa buồn gội tóc trắng chiều nay
Thu Bồn mưa rơi lất phất
Con đò năm cũ vẫn gục đầu trên bến đợi
Người năm xưa oằn gánh đẫm bàn chân
Câu Lâu mưa buồn vương khúc nhạc ai ngân
“Khúc nhạc Trịnh chiều nay sao mà nghe buồn quá”
Tiếng nhạc nất cho kẻ đi xa hay người ở lại
Chỉ biết rằng em đã đợi chờ anh
Nhưng cuộc đời vốn dĩ mong manh
Cuộc sống ngày mai đâu ai biết trước
Nhưng thật lòng là em không trách
Bởi trong anh chắc lắm nỗi niềm
Dù đường đời có lắm truân chuyên
Hay cuộc sống có thêu hoa, dệt gấm
Anh phải nhớ rằng, đã có một miền quê
Có người con gái bao năm đã đợi
Chỉ mong sao cuộc sống an lành
Anh lại về đi trên đất Quảng
Xứ sở, con người luôn dang rộng vòng tay!

 

TIẾNG LÒNG!

Quê hương trang một sách đời
Dòng đầu trang một là lời mẹ ru!
Con đi năm ấy, mùa thu
Hành trang là cái ba lô… mẹ làm!

Gói xôi mẹ nấu hồi hôm
Áo quần mấy cái, để con lên đường!
Tiễn con, mẹ đứng ngoài sân
Chân không mang dép, cũ mòn áo nâu!

Cái ngày năm ấy đã lâu
Sao trong con mới như ngày hôm qua
Đời con rong ruổi phương xa
Ôm hình bóng mẹ quê nhà mang theo

Đời trai lắm lúc gieo neo
Đường đời tối sẫm, lần theo bóng người!
Vỗ về, mẹ vuốt mái đầu
Trong con nghị lực bỗng đâu phi thường

Đời con lắm lúc gió sương
Có hình bóng mẹ soi đường con đi
Mẹ giờ như chuối chín cây
Cầu mong cho mẹ những ngày bình yên

Con giờ đã rắn rỏi thêm
Đừng lo mẹ nhé, từng đêm… thuở nào!

 

DÒNG SÔNG QUÊ ANH

Mai anh về thăm lại dòng sông
Em có về nơi ấy với anh không?
Nơi con sông quê anh, bốn mùa đầy nước
Có buổi trưa hè, bờ tre soi bóng nước
Có tiếng mái chèo khua nhẹ trên sông
Có những đêm trăng tiếng sóng vỗ thì thầm
Có dáng mẹ ngóng chờ trên bến đợi
Dòng sông trong anh cả một thời thơ dại
Chạy nhảy, nô đùa, nghịch nước, mông lung!
Được bao lần tắm mát với dòng sông
Dòng nước mát tắm cuộc đời anh mát
Tháng Năm về, nắng trải vàng trên cát
Đứng ở nơi này, anh đem áo ra phơi!
Dưới rặng tre xanh hoa súng chắc nở rồi
Mấy nhành lá đỡn theo dòng nước
Làn nước trong xanh vỗ theo bờ cát
Con hến ngáo vàng, háo hức bước người qua
Nơi bến sông mấy ngọn tre già
Còm cõi, oằn mình qua bao mùa mưa gió
Tiếng kĩu kẹt đưa nặng nề như khắc khoải
Người đi xưa sao chẳng thấy quay về
Để tìm ngồi bên những gốc tre
Dòng sông quê anh nặng tình như thế đấy
Ngày mới đến rồi, em có về nơi ấy với anh không?

Lê Đức Xí

Ảnh minh họa internet

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: