16/02/23 – 08:02
TÌNH XUÂN
Thắp một chút tình xuân vương nhè nhẹ
Gửi vào lòng tươi trẻ với tình xuân
Nụ mai xinh đang nở rộ trên cành
Đào khoe sắc vươn nhanh nụ hồng thắm
Xuân chín rộ… xuân ươm vàng hạt nắng
Đất trời xanh bình lặng lộc nẩy mầm
Nồng nàn say với vũ điệu thanh âm
Pháo hoa nổ ran râm ba ngày tết
Ôi tình xuân… ta nâng niu thêu dệt
Nhụy trên cành bung hết bởi nắng chan
Em xinh tươi môi thắm thật dịu dàng
Tình xuân ấy nồng nàn bên nhau mãi
Xuân ngập tràn sắc xuân đang vương vãi
Những hương tình vẫn giử lại ước mong
Đem hương xuân thêu dệt ở trong lòng
Cho tình thắm trên dòng xuân trao gởi
Em cứ bảo… xuân anh về em đợi
Để cho xuân vời vợi những mong chờ…
Để cho xuân… hạnh phúc với ước mơ…
Ôi xuân đẹp…
Xuân đợi chờ
Tình thắm.
VỆT NẮNG VÀO XUÂN
vệt nắng sớm đã đọng bên cửa sổ
Chợt hiểu rằng đông sắp sửa chia tay
Áng mây trôi khoe vệt nắng ban ngày
Chia hai nửa qua bên này sưởi ấm
Xuân mơn man vệt nắng vàng chầm chậm
Đánh thức chồi xanh thẫm hé nụ xuân
Đông chưa đi muốn nán lại trên cành
Sương còn đọng che mành trên chồi biếc
Ngoài biển khơi có điều chi hối tiếc
Con sóng gào xanh biếc mặt biển dâng
Tháng chạp tàn mây lơ lửng chẳng dừng
Gió níu kéo xin đừng nên mưa nữa
Vệt nắng vàng thủy chung bên khung cửa
Hé làn môi lần lửa trộm nhìn qua
Trong kí ức vẫn đọng lại nhạt nhòa
Sau lần ấy… làm quà hơi thở ấm
Vệt nắng vàng đã đi qua sóng sánh
Báo hiệu rồi… mùa xuân cánh nở hoa
Cành đào khoe trong vũ điệu mượt mà
Hoa mai nở nhìn qua tia nắng rọi
Ngàn hoa lá đan xen sắc trời mới
Lộc nẩy mầm vươn tới đỉnh tương lai
Ánh nắng chan trong xuân thắm trang đài
Dệt thêu bởi buổi ban mai tươi sáng.
GỬI NGƯỜI DƯNG
Cho ta gửi một vài dòng tin nhắn
Đến với người lâu lắm đã chia xa…
Ánh trăng soi đêm xuống trước sân nhà
Cơn gió thoảng đi qua… lòng gợn sóng
Cho ta gửi một bờ môi lắng đọng
Ánh mắt nhìn dậy sóng xé buồng tim…
Nồng nàn trao hơi thở và xiết ghìm
Làn tóc xõa như in dòng suối mát
Cho ta gửi đến em một khúc nhạc
Để du dương gió hát giữa đêm hè
Để em nghe ra rã những tiếng ve
Nâng cánh mỏng đậy che làn tóc mượt
Gửi đến em đôi mắt nhìn thắm thiết
Đôi bàn tay thon vuốt thật trắng ngần
Và em ơi thong thả bước đôi chân
Đừng vội vã để ngàn lần gửi tới
Cho ta gửi đến em không vàng vội
Một cành hoa vun xới những tháng ngày
Cất công trồng chăm bón của bàn tay
Chờ lâu lắm mới có ngày gặt hái
Cho ta gửi những gì còn sót lại…
Tấm thân gầy còn mãi với thời gian
Vần thơ kia còn chắp vá nghèo nàn
Nhưng em ạ… vẫn chứa chan nồng ấm…
CÁNH THƯ RA ĐẢO
Cánh thư bay… cong vút… vượt trùng khơi
Xúm nhau lại bồi hồi… (thư nhỏ kể)
Quê hương em ở miền trung đất mẹ
Đất anh hùng… bom đạn xé lửa nung
Cánh thư ra hải đảo sóng chập chùng
Mấy đứa bạn lòng mừng khôn tả xiết
Sóng trường sa cứ hôn bờ mãi miệt
Dào dạt tình ghì xiết cánh thư yêu
Ngọn gió reo cùng ánh nắng ban chiều
Biển vồn vã dâng triều lên nỗi nhớ
Vẫn biết rằng dù đường xa cách trở
Cũng không nguôi nỗi nhớ ở con tim
Rồi mai đây khi đất nước yên bình
Anh sẽ về để lặng nhìn ngắm nhỏ
Và được trao một nụ hôn lên đó
Đôi môi hồng đang bõ ngõ chờ anh
Một chiều thu trời trong sáng tuyệt trần
Tàu cặp bến… về dần nơi anh đợi
Ta bên nhau… tay trong tay ngày mới
Được gần bên… chờ đợi những tháng ngày.
VỀ KIÊN GIANG
Dù vẫn biết biển Kiên Giang hờn lẫy
Con sóng xô tung tẩy thủy triều dâng
Gặp lại nhau thật quá đỗi vui mừng
Tình bằng hữu cứ rưng rưng trong dạ
Trời kiên giang bữa nay mưa nhiều quá…
Có lẽ trời cũng rệu rã men say
Tình bạn xưa… giờ xiết chặt bàn tay
Ước mơ quá cũng có ngày được gặp
Kỷ niệm xưa… ly cà phê… vá chắp
Nhắc chuyện lòng mà nước mắt rưng rưng
Ngày xưa kia chỉ mơ ước lưng chừng
Giờ thấy bạn… mà mừng khôn tả xiết
Đất kiên giang thương người con ly biệt
Nay tụ đoàn thắm thiết những vòng tay
Vẫn biết rằng nâng ly rượu rồi say
Cứ dốc hết ly này nghe bạn hỡi
Trong men say thấy mùa xuân đang tới
Vui với tình phơi phới biển kiên giang
Vẫn biết rằng chia tay nước mắt chan
Mà cứ thấy tình bạn vàng đầm ấm
Bánh xe lăn ngước mắt nhìn chầm chậm
Một chiều thu sâu đậm thật nghẹn lòng…
VỀ THĂM MỘ MẸ
Con lại về thăm mộ mẹ… mẹ ơi!
Một chiều thu mây trời như ngừng chảy
Nấm mộ tàn mộc lên bao cỏ dại
Ứa nghẹn lòng… tê tái nước mắt rơi
Ngày xưa kia khi còn tuổi đôi mươi
Mẹ thường bảo vui cười lên con nhé
Dù khó khăn hay vô vàn vất vã
Vẫn vui tươi như hoa lá giữa đời
Cuộc sống này không bằng phẵng con ơi
Mà phấn đấu cả cuộc đời bươn chải
Đôi vai mẹ gánh con trong hoang dại
Chạy giặc thù… tận mãi ở Nghệ An…
Vượt đèo cao vượt biển cả núi ngàn
Mẹ không chút thở than hay mệt mỏi
Chiến tranh qua… về quê hương lại đói
Đôi chân trần sáng tối vượt khó khăn…
Ôi cuộc đời! Mẹ vất vã gian truân
Bầy con dại với ngàn lần lận đận
Vượt động cao đôi vai gầy gánh sắn
Để cho con may mắn được trưởng thành
Sức mẹ gầy tần tảo với mong manh
Con chỉ biết lớn dần để giúp mẹ
Lời hẹn ấy giờ đây đã chậm trễ
Dấu trong lòng xin để… Mẹ thứ tha
Con phải đi… đi biền biệt nơi xa
Lâu lâu mới… được về nhà… thăm mẹ
Thắp nén nhang cúi đầu trong lặng lẽ
Mẹ nghỉ đi…
Mẹ nhé…
Con lại về
Nguyễn Quang Thao
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang