Chùm thơ tình – Nguyễn Thanh Thềm (Quảng Ninh)

03/03/23 – 08:03

Tác giả Nguyễn Thanh Thềm

CÓ MỘT NGÔI NHÀ

Có một ngôi nhà ẩn hiện trong mây
Được xây lên từ những vần thơ khát vọng
Ngôi nhà ấy luôn được người đời trân trọng
Bởi sự phát quang thánh thiện của tâm hồn!

Mới chỉ ngắm nhìn thôi mà tim đã đập dồn
Ngập ngừng đôi chân nên dừng hay bước…
Đứng trước ngôi nhà một thời đã từng mơ ước
Liệu ở bên trong… Có dung nạp bước chân mình!

Ngôi nhà ấy bên trong đầy ắp nghĩa tình
Nó giống như một lầu son gác tía
Cái gót son đã từng trải qua những lát cứa
Đã thành sẹo hay chưa trong va đập cuộc đời!

Một ngôi nhà ẩn hiện trong mây trôi
Luôn tỏa hào quang với muôn màu ngũ sắc
Để cho bao thy sĩ nhiều tháng ngày trầm mặc
Thả hồn mình vào mộng mơ!

Dường như ngôi nhà ấy được dệt lên từ những sợi tơ
Mỏng manh đấy nhưng vô cùng huyền ảo
Trái tim người thi sĩ đã có lần mách bảo
Trong ngôi nhà ấy đang có một con tim giá băng…

Ơi cái ngôi nhà xung quanh mây giăng
Cứ ám ảnh vào ta… bao giờ mới hết!

19/2/23

 

CÙNG MÙA XUÂN ĐI TÌM

Em như giếng cạn dấu sao trời dưới đáy
Anh mãi là kỷ niệm thuở ngày thơ
Hãy thơm mãi như trái cây chờ chín
Đừng bắt anh phải uống cạn chén trà thô!

Đêm hoang hoải bập bùng bên ánh lửa
Nghĩ tới em mà lòng dạ rối bời
Em như con phố đi hoài không dừng bước
Để anh ngỡ ngàng tìm cánh sao rơi!

Anh sẽ cùng mùa xuân đi cuối đất cùng trời
Dưới mưa bụi anh tìm về nơi cũ
Giếng có cạn miễn sao trời vẫn đủ
Chén trà thô hương vị vẫn thơm đầy!

Để tình anh vẫn rong ruổi tháng ngày
Tìm sao rơi trong lòng giếng cũ
Tìm bóng dáng em trong cuộc đời lam lũ
Dù thâu đêm đã qua… ngày mới đã bắt đầu!

Em ở đâu rồi? Anh biết tìm nơi đâu -Để thấy…!

16/2/23

 

QUÊN!

Thôi đừng nghĩ nữa được không
Lấy đâu ra lá diêu bông mà tìm
Xin đừng gieo nghẹn ứ tim
Mù u hoang tưởng, cánh chim lạc bầy!

Hãy dừng mơ mộng từ đây
Dù xuân còn thắm rắc đầy đường hoa
Phố nghèo nay vắng người qua
Giữ nguyên kỷ niệm… nhạt nhòa dẫu đau!

Lời hẹn sao vội quên mau
Vẫn gieo giọng nói trong nhau tháng ngày
Cuối chiều tự chuốc đắng cay
Mộng mơ, mơ mộng đọa đày đời thêm!

Xuân tàn thổn thức từng đêm
Buồn nâng chén rượu uống mềm đôi môi
Ngày mai gặp sắc hương trời
Nỗi buồn chắc cũng sẽ vơi ít nhiều…!

Gắng vui dưới ráng trời chiều
Mà lòng canh cánh… những điều chia xa…!

2/3/23

 

NGƯỜI TRỒNG SI

Nàng thơ chạm buổi ban mai
Chợ đời em gặp người tài kẻ không
Con tim xoay xở nhìn, trông
Chỉ mình em biết… người trồng cây si!

Hoa em vẫn độ xuân thì
Bờ vai đã chọn… bóng si phải mờ
Si buồn đắm đuối vào thơ
Thả rông ngày tháng… đợi chờ kiếp sau!

28/2/23

CUỒNG PHONG

Có những lúc bâng khuâng
Có những khi giận hờn vô lối
Có nhiều đêm dài nghĩ suy… rồi bối rối
Em đâu phải của riêng mình!

Biết là thế rồi mà sao vẫn cứ thích biện minh
Tự trách ta hay trách em đã vô tình gây con tim trầy xước
Trái tim tưởng chừng có được
Ai đã chia đi.. khi mộng ước đang thành!

Một mùa xuân đến nhanh
Một mối tình đã không thể có hồi kết
Chẳng lẽ là hết
Khi mùa xuân đang hối hả đi qua…!

Rất gần đấy mà lại là rất xa
Lời con tim vẫn từng đêm thổn thức
Ta đang sống giữa mơ hay thực
Chỉ có em và anh, mới cảm nhận được điều này!

Ta hãy cùng nhau trong cuồng phong say
Đừng quên những ngày đã qua và những gì chưa tới
Sắc trời xuân vẫn đang còn mời gọi
Để chỉ của riêng mình… em có dám… bước cùng anh?

25/2/23

Thanh Thềm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: