05/09/23 – 10:09
ĐÊM NHỚ
Thu lại về bên hàng cây phố cũ
Mưa giăng đầy như đọng giữa không gian
Con hẻm xưa vẫn hun hút mơ màng
Em từ giã khi hạ còn mây trắng
Ta ở đây cùng mùa thu trống vắng
Đêm lạc loài với giọt đắng cô đơn
Đêm ngập chìm trong nỗi nhớ nhiều hơn
Ngày vội vã bước lữ hành vô định
Ta tìm em giữa phố chiều trầm lắng
Áo người dưng sao bỗng thấy thân yêu
Trong héo hắc nỗi nhớ bừng thiêu đốt
Không gian thành màu xám ngắt cô liêu
Em đừng về giữa chiều mưa tê buốt
Để cô đơn ta nhuộm tím chiều nay
Áo ngày xưa e ấp nửa vòng tay
Đêm vội vã chạy tìm ai trong mộng.
Sài Gòn, 26/7/2023
THÁNH ĐỊA MỸ SƠN
Hằng cả ngàn năm, đứng dãi dầu
Nay thành phế tích, đã từ lâu
Chiều đi yên ả, trong cô tịch
Đêm xuống lạnh lùng, giữa núi sâu!
Chiêm nữ thả hồn, theo lối nhỏ
Lữ hành thơ thẩn, bước về đâu?
Đêm nay nghe gió, reo triền núi
Dưới ánh trăng khuya, tỏa đỉnh đầu.
Thánh Địa Mỹ Sơn, 12/7/2004
BẾN ĐỢI
Ru em trên những nụ hồng
Mà trông như thể mây bồng bềnh trôi
Bóng chiều soi bước em, tôi.
Tim như vỡ vụn bồi hồi nụ hôn
Bờ hoang sương phủ qua hồn
Đêm ru suối tóc dập dồn gió reo
Bóng hoa thắm ở quê nghèo
Sắc son cách trở chiều heo hút chờ
Má hồng khắc khoải đêm mơ
Mà sao mây vẫn hững hờ trôi xa
Từ em tóc chớm đuôi gà
Đã nghe rụng nửa nụ hoa thế tình
Giọt buồn theo bóng lung linh
Xé tan nát mộng với mình ta chăng?
Đêm hoang sơ, bóng chị hằng
Rong rêu bám gót giữa quằn quại đau
Nửa dòng thơ xót vì nhau
Cho trăm năm phải nhuốm màu phân ly
Nhớ xưa tóc xõa nhu mì
Bến xưa có một người đi không về.!
Cam Lâm, 23/7/2023
SƯƠNG TRẮNG HOÀNG HÔN
Từng vạt nắng thu chiều rơi chậm
Bóng tà huy cũng khuất dần trôi
Nửa mảnh trăng rơi vàng sông cũ
Ngày ấy giờ đây đã trễ rồi
Ta lỡ mang thân làm du tử
Sương khói dâng đầy vương gót chân
Để quên ánh mắt người cô phụ
Theo nắng chiều rơi nhạt cuối sân
Dâu bể phong trần nung chí lớn
Đêm mơ cố quận có người trông
Choàng… mộng hải hồ tay trắng phết
Em nơi lều cũ có chờ không?
Khi bả phù danh sớm phủ phàng
Bạn hiền tri kỷ cũng sang trang
Bên ly rượu đắng, đời thêm đắng!
Thế thái chìm theo mộng “dả tràng…”
Cam Lâm, 20/7/2023
BÓNG CHIỀU SÂN TRƯỜNG CŨ
Ngại ngùng giọt nắng vai em
Níu chiều đi chậm kéo dài nhớ nhung
Lối xưa sao thấy ngại ngùng
Đếm hoàng hôn giữa mênh mông chiều vàng
Hạ về mây trắng lang thang
Dấu xưa còn đó thềm hoang phượng tàn
Sân trường hồn lạc miên mang
Nụ cười em mãi bàng hoàng trong ta
Bây giờ em đã về xa
Nửa tà áo trắng như là còn đây
Bước chân thoảng nhẹ, vai gầy
Nhớ thương chìm giữa đêm đầy sương sa
Chiều nay ai nhặt xác hoa
Khơi dòng thương nhớ đã qua mấy mùa
Phượng hồng vẫn cứ đong đưa
Bâng khuâng giọt nắng mới vừa rụng rơi.
Cam Lâm, 21/6/2023
VỀ VỚI ANH
Về với anh để thăm ngôi trường cũ
Nắng hanh vàng xóa lớp bụi thời gian
Cành phượng vĩ đong đưa chiều hạ vắng
Hãy cùng anh khơi lại giấc mơ tàn
Gió thì thầm và nắng cứ mơn mang
Sân trường cũ vẫn đong đầy thương nhớ
Đây mái ngói của một thời áo trắng
Vẫn hằng in dáng nhỏ của em tôi
Về với anh để tìm hoa thuở ấy
Lối quen nào chung bóng nắng bên nhau
Tà áo em trong gió chiều phơ phất
Nhìn hạ về lòng chợt thấy nôn nao
Mấy mươi năm vẫn hằng sâu kỷ niệm
Đường trần dài với muôn nẻo chia xa
Và chiều nay giữa sân trường phượng đỏ
Lòng dạt dào thương nhớ những ngày xưa
Về với anh để nghe hồn sống lại
Nhìn đồi sim với màu tím mênh mông
Ta dìu nhau dưới tàn phượng tươi hồng
Tìm kỷ niệm của một thời áo trắng.
Cam Lâm, 20/5/2023
TÌM GIỮA HOÀNG HÔN
Không lẽ một đời tìm nhau mãi?
Nhớ thương chồng chất trọn ngày xanh
Say mộng nhiều đêm trong hư ảo
Gục đầu khắc khoải lúc tàn canh
Yêu dấu còn đâu yêu dấu ơi
Ngoài hiên lãng đãng giọt sương rơi
Men cay đốt cháy ngàn thương nhớ
Sao vẫn chờ mong cả một đời
Từ dạo mây trời chân viễn xứ
Quê nghèo em cũng bước ly hương
Nửa mái tóc bay chiều xưa ấy
Là ngày chia biệt chớm đau thương
Đêm nay bên tách cà phê muộn
Phố nhỏ chìm trong gió hửng hờ
Có ai đi dưới hàng me lạnh
Ta ngỡ em về ấm giấc mơ.
Cam Lâm, 10/4/2023
TRÊN ĐỈNH TRĂNG MỜ
Rửa tay rũ bỏ phù du
Đưa em lên đĩnh sương mờ ngắm trăng
Xa miền hệ lụy băn khoăn
Dìu nhau tới chốn quãng hằng rong chơi
Lợi danh như chiếc lá rơi
Nửa tan nát mộng nửa mời gọi nhau
Bóng chiều nhẹ chiếc đò ngang
Sông trôi yên ả trăng gờn gợn soi
Núi xanh suối chảy như reo
Sông nghiêng bóng xế mái chèo lang thang
Đêm sâu tắm với trăng ngàn
Rửa tay tựa mạn thuyền nang gật gù
Hơn thua chuyện của thế trần
Ta nương câu hát xếp vần dòng thơ
Bến đời lều cỏ nguyên sơ
Đón cơn gió thoảng trăng chờ say đêm.
Cam Lâm, 28/3/2023
RÊU PHONG
Một đời thôi đã xanh rêu
Một thân thể cũng về chiều từ lâu
Gió sương phơi trắng mái đầu
Khẳng khiu vệt nắng liu xiêu bóng mình
Ngập chìm trong cõi đa đoan
Nát canh bạc sống lụi tàn bon chen
Bao năm đủ cả sang hèn
Phủi bàn tay trắng thân quèn thế gian
Mời em cạn chén rượu tàn
Đêm bên quán lạnh vỏ vàng chuyện xưa
Cuộc tình nặng trĩu nắng mưa
Giống như dâu bể ta vừa trải qua
Đang gần sao thấy rất xa
Mắt ai đầy những phong ba của đời
Nửa bình rượu sắp tàn vơi
Nửa đôi mắt cũng rã rời về khuya
Đôi bàn tay lắm thương đau
Nghe như quá khứ dâng trào đêm nay
Và rồi trong ngất ngây say
Ta em giã biệt hẹn ngày tìm nhau.
Cam Lâm, 20/3/2023
BÓNG THU VÀNG
Ta ngồi đếm giọt mưa ngâu
Nghe đêm trăng rụng ngang đầu điểm sương
Phố xưa lạc nửa đoạn đường
Áo xưa thấm cả mùi hương úa tàn
Giang hồ quẳng gánh rồi em
Cớ sao lầy lội vẫn tìm theo nhau
Mộng xinh tươi chóng đổi màu
Nửa hồn lây lất chuyến tàu đời ta
Ừ thì thu cũng dần qua
Để ai hong tóc bên nhà chiều nay
Mắt huyền ngấn hạt mưa bay
Mùa ngâu lay giấc gã say bên đường
Nhạn còn lạc giọng trong sương
Ta còn nguyên cả khối thương cuối đời
Nghe vàng thu vắng chơi vơi
Gục đầu khẽ gọi… ven trời mưa bay.
Cam Lâm, 15/8/2023
Nguyễn Thanh Tòng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang