18/02/23 – 07:02
VẪN MÃI MỘT MÙA ĐÔNG
Tính nhẩm mình xa đã rất lâu
Trang thơ thuở ấy cũng hoen màu
Đường xưa vắng bóng âm thầm bước
Chỉ một mình em với nỗi đau
Cứ ngỡ thời gian sẽ lãng quên
Mà sao nỗi nhớ lại nhiều thêm
Người đi để lại bao thương nhớ
Để cánh hoa xưa rụng trắng thềm
Có phải trời đang chuyển tiết thu
Mưa rơi lấm tấm với sương mù
Anh đâu có biết em đang khóc
Nhặt lá vàng rơi cất tiếng ru
Gió bấc lùa về tiết lập đông
Người đi biền biệt để tôi mong
Đêm nghe tiếng bước chân đi nhẹ
Có thật anh về đó phải không.
NGƯỜI ĐÀN BÀ MƠ HOANG
Có người đàn bà đợi thu sang
Vẫn ngồi tẩn mẩn xếp lá vàng
Rồi đưa tay đếm, như cố nhớ
Mắt nhìn xa xăm tựa mơ hoang
Một người đàn bà, trạc bốn mươi
Cố giấu niềm đau với nụ cười
Nhìn trong ánh mắt buồn sâu thẳm
Có lẽ cuộc đời chẳng gì vui
Phận người đàn bà kiếp đa đoan
Hạnh phúc mong manh chẳng vẹn toàn
Như bong bóng mưa rồi tan vỡ
Cố giấu niềm đau không tiếng than
Rồi người đàn bà đi dưới mưa
Chợt dừng lại hỏi thu về chưa
Chắc trong ký ức tận sâu thẳm
Vẫn thầm mong đợi bóng người xưa
Tôi bảo người về kẻo mưa giông
Đợi chi cho tan nát cõi lòng
Nàng vừa thản thốt rồi bậc khóc
Thu đã qua rồi có phải không
18/8/2022
TỪ ĐÓ LÀ… THIÊN THU
Con mười tám mẹ vẫn gọi thằng bé
Năm xưa ngày này lặng lẽ ra đi
Đừng lặng im, hãy nói một điều gì…
Dẫu không cười đừng ướt mi như thế
Hãy khóc cho mẹ thấy từng giọt lệ
Sự hồi sinh không thể chỉ im lìm
Lặng từng giây… như vụn vỡ trái tim
Trời mùa thu đắm chìm trong nước mắt
Lá xanh lìa cành nỗi đau chất ngất
Khụy gối lịm dần, chợt tỉnh chợt mê
Vậy là thiên thu… cách biệt lối về
Chỉ còn mẹ đêm chiêm bao mộng mị…
3/9/2022
CHỈ LÀ MỘT CÁNH THIÊN DI
Qua năm tháng để rồi thành xa lạ
Chạm mặt nhau mà cứ ngỡ chưa từng
Từ lúc nào bổng trở thành người dưng
Em quay gót, không cho mình bật khóc
Ngày mất nhau nụ cười em khó nhọc
Hạnh phúc nào thoáng chốc đã rời đi
Em bây giờ như một cánh thiên di
Tìm bình yên ở vùng trời nào đó
Hay cao nguyên… nơi núi đồi lộng gió
Sáng sớm sương mù nghe tiếng chim vui
Phòng đầy hoa tìm một giấc ngủ vùi
Em sẽ thấy góc bình yên nơi ấy.
XIN EM ĐỪNG NHẶT TÀN PHAI
Em giấu gì sau những nụ cười kia
Mím chặt môi như nói lên tất cả
Phố đông người, nhưng em thì xa lạ
Khi niềm tin đã vụn vỡ lâu rồi
Em tìm gì sau năm tháng phai phôi
Khi áng mây đang trôi về phương khác
Cuối con đường chỉ còn tia nắng nhạt
Thôi em về, đừng nhặt những tàn phai.
VẪN MÃI MỘT MÙA ĐÔNG
Tính nhẩm mình xa đã rất lâu
Trang thơ thuở ấy cũng hoen màu
Đường xưa vắng bóng âm thầm bước
Chỉ một mình em với nỗi đau
Cứ ngỡ thời gian sẽ lãng quên
Mà sao nỗi nhớ lại nhiều thêm
Người đi để lại bao thương nhớ
Để cánh hoa xưa rụng trắng thềm
Có phải trời đang chuyển tiết thu
Mưa rơi lấm tấm với sương mù
Anh đâu có biết em đang khóc
Nhặt lá vàng rơi cất tiếng ru
Gió bấc lùa về tiết lập đông
Người đi biền biệt để tôi mong
Đêm nghe tiếng bước chân đi nhẹ
Có thật anh về đó phải không.
NGƯỜI ĐÀN BÀ MƠ HOANG
Có người đàn bà đợi thu sang
Vẫn ngồi tẩn mẩn xếp lá vàng
Rồi đưa tay đếm, như cố nhớ
Mắt nhìn xa xăm tựa mơ hoang
Một người đàn bà, trạc bốn mươi
Cố giấu niềm đau với nụ cười
Nhìn trong ánh mắt buồn sâu thẳm
Có lẽ cuộc đời chẳng gì vui
Phận người đàn bà kiếp đa đoan
Hạnh phúc mong manh chẳng vẹn toàn
Như bong bóng mưa rồi tan vỡ
Cố giấu niềm đau không tiếng than
Rồi người đàn bà đi dưới mưa
Chợt dừng lại hỏi thu về chưa
Chắc trong ký ức tận sâu thẳm
Vẫn thầm mong đợi bóng người xưa
Tôi bảo người về kẻo mưa giông
Đợi chi cho tan nát cõi lòng
Nàng vừa thản thốt rồi bậc khóc
Thu đã qua rồi có phải không
18/8/2022
TỪ ĐÓ LÀ… THIÊN THU
Con mười tám mẹ vẫn gọi thằng bé
Năm xưa ngày này lặng lẽ ra đi
Đừng lặng im, hãy nói một điều gì…
Dẫu không cười đừng ướt mi như thế
Hãy khóc cho mẹ thấy từng giọt lệ
Sự hồi sinh không thể chỉ im lìm
Lặng từng giây… như vụn vỡ trái tim
Trời mùa thu đắm chìm trong nước mắt
Lá xanh lìa cành nỗi đau chất ngất
Khụy gối lịm dần, chợt tỉnh chợt mê
Vậy là thiên thu… cách biệt lối về
Chỉ còn mẹ đêm chiêm bao mộng mị…
3/9/2022
CHỈ LÀ MỘT CÁNH THIÊN DI
Qua năm tháng để rồi thành xa lạ
Chạm mặt nhau mà cứ ngỡ chưa từng
Từ lúc nào bổng trở thành người dưng
Em quay gót, không cho mình bật khóc
Ngày mất nhau nụ cười em khó nhọc
Hạnh phúc nào thoáng chốc đã rời đi
Em bây giờ như một cánh thiên di
Tìm bình yên ở vùng trời nào đó
Hay cao nguyên… nơi núi đồi lộng gió
Sáng sớm sương mù nghe tiếng chim vui
Phòng đầy hoa tìm một giấc ngủ vùi
Em sẽ thấy góc bình yên nơi ấy.
XIN EM ĐỪNG NHẶT TÀN PHAI
Em giấu gì sau những nụ cười kia
Mím chặt môi như nói lên tất cả
Phố đông người, nhưng em thì xa lạ
Khi niềm tin đã vụn vỡ lâu rồi
Em tìm gì sau năm tháng phai phôi
Khi áng mây đang trôi về phương khác
Cuối con đường chỉ còn tia nắng nhạt
Thôi em về, đừng nhặt những tàn phai.
Tác giả Nguyễn Thị Thanh Minh
Nguyễn Thị Thanh Minh
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang