Chùm thơ tình – Nguyễn Thúy (Bình Phước)

27/02/23 – 04:02

Tác giả Nguyễn Thúy

VỀ BÌNH PHƯỚC CÙNG EM!

Anh có về Bình Phước với em không?
Ngắm dòng sông với cây cầu Ba tám
Đất nơi đây yêu mến người nhiều lắm
Và rừng xanh luôn dang rộng vòng tay

Anh hãy về Bình Phước… mình cùng say
Rượu cần đêm nay, đọt mây, canh thục
Rau nhíp, cơm lam… hương rừng đích thực
Thấm đậm tình người đất đỏ miền Đông.

Anh có về Bình Phước với em không?
Ghé Phước Long thăm tượng đài chiến thắng
Huyền thoại Bom Bo, chiến công thầm lặng
Tà Thiết hào hùng trên đất Lộc Ninh

Anh hãy về Bình Phước sớm bình minh
Cùng nhâm nhi ly cà phê hồn Việt
Quện trong đó tình em, anh có biết?
Mãi nhớ về lời hẹn lúc chia ly

Anh hãy về Bình Phước với em đi!
Để cùng nghe con tim mình thổn thức
Cùng nắm tay đưa nhau về phía trước
Như Bình Phước chuyển mình… đang cất bước… đi lên…

 

VÔ THƯỜNG

Vẫn biết đời vô thường trên trần thế
Nói mấy lời cay đắng để làm chi
Lại buộc mình vào mấy chuyện thị phi
Rồi nhiều lúc làm tổn thương người khác.

Đừng vì tiền đối xử nhau lạnh nhạt
Với người thân vậy bạc lắm người à
Trần gian này rồi tất cả sẽ xa
Theo ta đi có gì ngoài thân xác

Trong cuộc sống có đôi lần lầm, lạc
Giữa trần gian bao cám dỗ giăng đầy
Ai chắc rằng chưa mắc lỗi xưa nay
Biết mà sửa không khi nào là trễ.

Ngẩng cao đầu nở nụ cười người nhé!
Bớt nợ đời cho cuộc sống an vui
Để một mai khi nhắm mắt đi rồi
Ta mỉm cười, người đời thương nhớ mãi.

 

CHỈ MUỐN BÌNH YÊN

Đến bây giờ khi tuổi đã dần cao
Thì cuộc sống cũng trở thành đơn giản
Chẳng muốn bon chen làm chi cho mệt
Bớt nhiều lời với mấy chuyện thế gian.

Đến bây giờ cũng chỉ muốn bình an
Ngắm bình minh mỗi ngày ta thức giấc
Và mỗi chiều khi nắng vàng vừa dứt
Được an vui bên cạnh bữa cơm chiều.

Đến bây giờ… dù ai ghét, ai yêu
Cũng chẳng quá buồn phiền hay giận dỗi
Bận tâm quá chỉ thêm nhiều mệt mỏi
Sống cho ta… đâu phải sống cho người…

Được, mất, đau thương đã trải qua rồi
Ganh ghét, đua chen… cũng đều có cả
Đến giờ đây… ngẫm lại thời tuổi trẻ
Vật lộn đời… có lúc đúng, lúc sai…

Cứ mải mê với cuộc sống… tương lai
Rồi thể diện… toàn hư vô mờ ảo
Đến giờ đây… lại muốn mình tỉnh táo
Bớt sân si, không tham vọng quá nhiều.

Tuổi càng cao… càng trân quý bao điều
Càng quý trọng những tháng ngày còn lại
Bên gia đình… ôi chỉ cần có vậy
Ấm cúng, sum vầy… vui với thiên nhiên…
Đến lúc này ta chỉ muốn… bình yên…

Ảnh minh hoạ internet

THƯƠNG NHỚ MÙA HOA

Một chút tình anh muốn gửi tới em
Màu đỏ thắm rải đầy trong nỗi nhớ
Chiều hôm nay hoa gạo vừa thắp lửa
Em sang sông… liệu còn chút vương lòng?

Nhớ chiều nào anh đứng lặng bến sông
Nhìn bóng người theo chồng về bên ấy
Cánh hoa gạo trong tay người trao lại
Dang dở rồi… giọt lệ cũng chơi vơi.

Bao mùa hoa… mình cách biệt hai nơi
Cây gạo ngóng đôi mắt buồn vời vợi
Mùa đã qua, người xưa chưa trở lại
Xuân cạn rồi… sao vẫn đợi người xa..

Ngày hôm nay mưa bụi cũng nhạt nhoà
Giăng trắng lối như chiều nao hò hẹn
Cánh gạo rớt, chẳng còn ai e thẹn
Nhặt hoa cài trên mái tóc như xưa.
Nước mắt rơi… hình như đã dư thừa…

 

EM LUÔN LÀ TẤT CẢ

Trong mắt anh không ai bằng em được
Em giản đơn chẳng xinh đẹp mĩ miều
Nhưng chính em, người phụ nữ anh yêu
Nên đẹp nhất trong vạn người anh gặp…

Em trong anh như mặt trời vừa mọc
Ủ ấm anh khi đông lạnh tràn về
Em là ai…để anh mãi si mê
Lúc xuân xanh và tóc giờ điểm bạc…

Em của anh luôn nồng nàn, ấm áp
Nhỏ nhẹ, nhu mì, chẳng chua chát điêu ngoa
Em ngọt ngào như một bản tình ca
Và anh thích nghe nhiều lần, em ạ…

Chẳng kiêu sa như loài hoa hồng đỏ
Mà dịu dàng loài hoa dại anh yêu
Dù bây giờ nếp nhăn cũng đã nhiều
Nhưng với anh, vẫn đẹp như ngày ấy…

Ở ngoài kia có muôn vàn cạm bẫy
Toàn gái xinh, ăn nói cũng ngọt ngào
Anh đàn ông có thể cũng xuyến xao
Nhưng không thể anh lạc đường, em ạ..

Bởi trong anh, em luôn là tất cả
Như thuở đầu ta đã ngỏ lời yêu
Hãy nghe anh, đừng lo lắng chi nhiều
Nhớ một điều “Em luôn là tất cả…”

Nguyễn Thúy

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: