Chùm thơ tình – Nguyễn Văn Dư

04/02/23 – 02:02

Tác giả Nguyễn Văn Dư

NGƯỜI TRONG MỘNG

ĐÓA hoa gói trọn tình anh đó
HỒNG thắm duyên nồng ngỏ lời yêu
ANH say giọt nắng liêu xiêu
GỬI lòng cô quạnh những chiều vắng em

TẶNG nỗi nhớ từng đêm trăn trở
EM yêu ơi, bỡ ngỡ trao lời
GỬI hồn vào giấc mơ thôi
NGƯỜI con gái ấy một thời đeo mang

TRONG giấc ngủ mơ màng lắng đọng
MỘNG mị chi tình nóng, duyên tràn
TỪNG ngày tơ tưởng lan man
ĐÊM về thao thức nồng nàn nhớ thương

MONG đừng cảnh nhiễu nhương em nhỉ?
CHỜ mối tình chung thủy dịu êm
ĐÓA HỒNG ANH GỬI TẶNG EM,
GỬI NGƯỜI TRONG MỘNG TỪNG ĐÊM MONG CHỜ.

Ảnh minh hoạ internet

MỘT NƠI ĐỂ NHỚ

Ai cũng có một nơi để nhớ
Một tình yêu nặng nợ đê mê
Ra đi lại nhớ về quê
Nhớ về mẹ! Nhớ con đê đầu làng

Vườn cây trái mỡ màng trĩu quả,
Cam, mít, xoài, dừa, bưởi,…đung đưa
Tuổi thơ đâu quản sớm trưa
Vườn hoang, đồng vắng chẳng chừa nơi nao

Đêm nhìn ngắm trăng – sao vui vẻ
Gió đồng xa mát mẻ thổi qua
Làng quê nhịp sống chan hòa
Mình trần, chân đất nô đùa hát ca

Bình minh ló ôi, sao thích quá!
Mặt trời hồng lan tỏa muôn nơi
Đường làng rộn rã tiếng cười
Trẻ vui đến lớp, mọi người đồng sâu

Chiều buông xuống giăng câu, tát cá
Tuổi hồn nhiên đẹp quá, ngu ngơ
Yêu sao cái tuổi dại khờ
Khơi niềm nhung nhớ hồn thơ tràn vào

Đời dân dã năm nào còn mãi
Tình yêu quê đọng lại thiết tha
Giờ đây tuổi đã về già
Lật trang kí ức để mà nghĩ suy.

 

BÓNG DÁNG MẸ HIỀN

Mẹ tôi ơi, sao kể hết bằng thơ
Bao gian khó cuộc đời người nếm trải
Mặc mưa nắng tháng năm dài dầu dãi
Lam lũ thân đơn mãi chịu thiệt thòi
Bếp núc lo toan, lặn lội đồng ngoài
Đời mẹ thế! Khổ hoài đôi vai mẹ
Vất vả thiệt thòi thương con thơ trẻ
Suốt đêm ngày lặng lẽ gánh sầu đau
Một lòng chung thủy trọn vẹn trước sau
Đầy nghị lực, luôn giàu lòng nhân ái
Mẹ hiền lắm. Ồ, mẹ tôi vĩ đại!
Tần tảo nuôi con mãi đợi tin chồng
Mỗi tiếng bom rền lo nghĩ viển vông
Ba đi mãi bao năm dài biền biệt
Ôi, cuộc chiến sao ngày càng khốc liệt
Mong ba về, mải miết thời gian trôi
Ngày hòa bình, mẹ tôi đã xa rồi
Cơn bạo bệnh cắt đời người con gái
Thế là hết, mẹ ra đi mãi mãi
Bỏ lại con tuổi trai trẻ mồ côi
Đơn độc thân con mất mẹ thật rồi
Và cứ vậy, đời tôi chìm dâu bể
Nay gần bảy chục tuổi đời là thế,
Vẫn u hoài, khó kể hết nỗi đau
Mẹ là vầng trăng soi sáng đêm thâu
Bóng dáng mẹ giờ đâu? Buồn da diết!

 

NỖI KHỔ TÂM

Ai rơi nghịch cảnh gia đình
Gặp con vô đạo bất bình khổ nha!
Anh em tranh của, giành nhà
Chẳng tranh nuôi mẹ cha già. Tại sao?

Mẹ cha đâu quản gian lao
Nuôi con vất vả ai nào kể công
Lớn khôn dựng vợ, gả chồng
Hi sinh thầm lặng một lòng yêu thương

Tuổi già đau ốm khó lường
Nói năng lú lẫn chuyện thường xảy ra
Con đâu thấu hiểu mẹ cha
Đem lòng phụng dưỡng sao mà khó ghê

Giàu sang cha mẹ bỏ bê
Con chi nghịch tử u mê thế này?
Uổng công sinh dưỡng dạn dày
Tình thâm đành đoạn mưu bày hại nhau

Anh em chia rẽ đối đầu
Cạn tình nghĩa giữ bền lâu thuở nào
Con ngoan cha mẹ tự hào
Công thành danh toại xiết bao vui mừng

Khổ tâm cha mẹ quá chừng
Con hư đốn chẳng đặng đừng, than ôi!
Đạo làm con sống ở đời
Hiếu-tình trọn vẹn ai ơi tạc lòng!

 

YÊN THÂN

Xa rồi thuở ngắm trăng sao
Mắt mờ, lưng mỏi trời cao khó nhìn
Đất thương đất cứ rập rình
Mau về với đất khỏe mình, sướng ta
Tiếc chi cái tấm thân già
Vùi ba tấc đất thế là thảnh thơi
Bon chen chi nữa ai ơi!
Sống vui vẻ, sống yêu đời, lạc quan
Bớt đi tính toán, lo toan
Phận già an hưởng,đường hoàng vẫn hơn
Không sân si, chẳng giận hờn
Hẹp hòi, ích kỉ, thiệt hơn xin chừa
Lọc lừa bủn xỉn ai ưa
Đạo đời cố giữ sống vừa lòng nhau
Sống từ tâm có trước sau
An nhiên tự tại buồn rầu tiêu tan
Lời ăn tiếng nói chững chàng
Tuổi già mẫu mực ngập tràn yêu thương.

Nguyễn Văn Dư

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: