Chùm thơ tình – Nguyễn Văn Kháng (Nghệ An)

03/08/23 – 11:08

Tác giả Nguyễn Văn Kháng

 

BẾN SÔNG QUÊ NGÀY ẤY

Sông Lam con sông quê tôi
Mượt xanh uốn lượn đắp bồi phù sa
Ngày ấy!
Chiều quê dạo phố cùng em
Tay trong tay bước mãi quên lối về
Hoa xoan rơi trắng vỉa hè
Hồ lăn tăn sóng mải mê gió chiều
Hoàng hôn nhuộm tím tình yêu
Vẳng nghe có tiếng sáo diều tầng không
Mải đi… quen lối bờ sông
Sông Lam sóng vỗ bến không có người
Sông quê nay có cầu rồi
Đò xưa gác mái… nay người ở đâu!
Cái thời nắng đổ mưa ngâu
Đợi đò sang chuyến đã lâu không còn
Qua cầu xe chạy bon bon
Đôi bờ nhộn nhịp xanh non bãi bồi
Bến sông xưa ấy – đây rồi!
Bên nhau lại nhớ một thời tuổi hoa
Ai về Thanh Lĩnh quê ta
Nhớ không cái thuở đã xa… gọi đò…!

Một ngày trở về với quê – Thanh Lĩnh

 

TÌNH YÊU

Ôi!
                              Lâu rồi
                        Không gặp em
                    Hôm chia tay nhau
                 Hai đứa đã nguyện thề
              Nhưng em đi không trở lại
      Không điện thoại không nhắn tin về
    Để người mong người đợi suốt cả hè
   Vẫn không có một tin gì của em cả
Hay em đã có người khác nên thay lòng đổi dạ
Lời thề hẹn ngày nào em đã quên rồi hay sao!
Tình yêu đâu phải như cái áo cởi ra lại mặc vào
  Sao lại vậy em ơi! Tại sao em làm như vậy!
   Đời đã có bao nhiêu điều em cùng đã thấy
     Lẽ nào em không tự mình thức tỉnh sao!
        Đã là tình yêu thì không thể nào
        Sớm nắng chiều mưa như vậy được
              Em có nhớ em từng ước
               Hạnh phúc giản đơn thôi
                    Em, anh trọn đời
                      Các con ngoan
                             Là đủ
                             Thôi!
                       

             Một đêm chớm hè 2023…

 

NHỚ và MONG
    
Đêm về lòng những cứ mong
Bên em gửi trọn nỗi lòng khát khao
Làm sao quên được!… Làm sao!
Sương chiều góc phố buồn nao nao lòng…

Nhớ khi mùa vụ lúa đòng
Mình em xuôi ngược lạnh đông gió lùa
Ruộng sâu đồng cạn bốn mùa
Tay liềm tay hái được thua với trời

Thương em thương một cuộc đời
Sớm trưa vất vả ngược xuôi tảo tần
Nhưng không một chút ngại ngần
Nụ cười vẫn nở mỗi lần gặp em

Thương nhiều nhớ lắm ngày đêm
Những mong hạnh phúc bên em trọn đời…!

Thanh Lĩnh một chiều hoàng hôn quê

 

DÒNG SÔNG TUỔI THƠ

Sông Lam bên lở bên bồi
Chiều quê ra tận sông ngồi ngắm sông…
Sông quê sông tuổi thơ
Những trưa hè tắm mát

Ôi sông quê dào dạt
Sông ru hát muôn đời
Dòng sông tuổi thơ tôi
Ai xa quê càng nhớ

Ngày đêm dạ bồi hồi
Để lòng luôn trăn trở
Con sông của quê tôi
Trọn đời ôm dòng nước

Làm gương soi mây trời
Đếm thuyền ai xuôi ngược
Sông quê mong có được
Dòng nước mãi xanh trong

Ai chiều quê rảo bước
Đến cùng người đang mong
Ôi! Con sông tuổi thơ!
Từng một thời bom đạn (*)

Cày xới lòng sông sâu
Để muôn đời uất hận
Ôi! Sông quê sông quê!
Sông mãi còn trẻ mãi

Bạn bè xưa ai về
Còn ai không trở lại!
Còn mãi đó sông quê
Còn mãi đó sông quê

Mãi còn đó sông quê
Mãi còn đó sông quê…!

Một ngày về với sông Lam quê tôi

 

DUYÊN TÌNH

– Cha Ông ta đã nói: “Hữu duyên năng tương ngộ”

Đêm qua anh thức trắng
Làm thơ để tặng em
Đêm – ngoài trời yên ắng
Gió se lạnh men thềm

        Mình anh ngồi trong đêm
        Bên chiếc đèn sáng điện
        Những con chữ êm đềm
        Gói trọn tình thương mến

Sợi tơ hồng quyến luyến
Ông Tơ dẫn lối đi
Bà Nguyệt lời vun vén
Anh và em xuân thì

Cũng từ đây những gì
       Của tình yêu trỗi dậy
       Hạnh phúc đẹp khôn bì
       Cuộc đời vui chồi nẩy

Tình yêu như sóng dậy
Dâng ngập trái tim anh
Sóng dồn về nơi ấy
Vỗ nhẹ bến tình em

       Em là nụ hoa thơm
       Tỏa hương lành mỗi sáng
        Để anh lòng vấn vương
        Bên em… bình minh rạng…!

Một đêm trăng xuân mới…

Nguyễn Văn Kháng

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: