Chùm thơ tình – Nguyễn Xuân Tịnh (Bình Định)

03/06/23 – 03:06

Tác giả Nguyễn Xuân Tịnh

 

HOA TÌNH ÁI

Chiều đi lên núi ngắm trời cao
Hái cụm hoa rừng biếu tặng nhau
Hương thơm nhè nhẹ lan trong gió
Nhè nhẹ lan vào mấy khóm lau.

Hoa khép đài che nhụy thẹn thùng
Như tình chớm nở thuở mông lung
Hoa tươi gom cả màu xuân sắc
Sáng ngập nguồn yêu đến tận cùng.

Người chúm môi son, hương nhẹ đưa
Mắt xanh như nắng lúc dương tà
Cười nói ngọt ngào trong nũng nịu
Bông đùa như trẻ mới lên ba.

Nhẹ giắt hoa lên mái tóc người
Ngỡ màu ngọc rắc, sắc châu rơi
Giắt vào giữa ngực thơm mùi áo
Tưởng áo nàng dâu đẹp tuyệt vời!

Áo nàng dâu thì dệt lụa là
Áo người tôi kết chiếc nơ hoa
Bảo rằng hai đứa vui ngày cưới
Bắt bướm trao nhau để gọi quà!…

Ngây ngất đôi hồn say ái ân
Không gian như trỗi khúc cung cầm
Từ xa đưa lại ngàn mây phủ
Phút chốc xóa mờ cảnh thế gian.

Hai đứa bên nhau chung ước nguyền
Tưởng vừa đi lạc tới cung tiên.
– Bỗng thấy tưng bừng trên gác ngọc
Cụm hoa tình ái sáng tơ duyên!

 

TRƯA HÈ

Một buổi trưa hè nắng rụng rơi
Đường tre rũ tóc, gió đôi hồi
Lá vàng yếu đuối run từng chặp
Hoa vụ lung lay chẳng muốn cười.

Tôi gặp người đi nương bóng cây
Bùn lem áo vá chĩu vai gầy
Hẳn màu son phấn không vương nữa
Nhạt tẻ lòng xuân, mộng đã bay!

Mà mắt xanh kia đâu muốn xa
Những thời hoa gấm… hay chăng là
Thuyền ai ghé bến trăm năm vội
Để bước người đi vọng bến bờ!

Lá rụng đường xa buồn vướng chân            
Chim bay về tổ đứng tần ngần
Đời ta! Ôi, cũng như người vậy
Lận đận bao ngày, nhạt tuổi xuân!

– Hỡi thiếu phụ kia, nàng nghĩ gì?
Thời gian son trẻ đã qua đi       
Chồng con sớm gánh hai vai nặng
Ý vị còn không trên khóe mi?

Nàng hẳn còn mơ, hẳn vẫn còn
Nhớ mùa trăng đẹp, nhớ môi son
Hay nâng tà áo, che nghiêng nón
Khi nắng vàng trêu giữa lối mòn!

Nàng hẳn còn vương bóng một người 
Những chiều thu lạnh bước song đôi
Hẳn còn lưu luyến con đường mộng      
Mà nắng hoa tuôn một góc trời!

Ta tiếc ngày xuân, ta tiếc người
Nụ cười thơ đã lịm trên môi…
Mênh mông trời hạ phai màu thắm
Tê tái lệ vàng lá úa rơi!

 

CÁI CÒN LẠI

Đời đẹp ngời ngời như chiếc gương
Treo ngay chính diện ở trên tường
Người theo ảo ảnh chìm mê hoặc
Lục lọi thiên đường khắp bốn phương.

Đâu là hụt hẫng chốn sai lầm
Đâu là hoang tưởng những bước chân?
Người như hạt cát vô lượng cát
Vùng vẫy không ra cõi bụi trần.

Có thể thần tượng của riêng tôi
Anh đem chân đạp, bĩu môi cười
Có thể ngọn đèn sinh chân lý
Biết đâu phạm phí cả mặt trời…

Đời vẫn đôi co cặp cực từ
Thực hư lẫn lộn, thực mà hư
Trời sinh người có hai con mắt
Một con mắt lé, một con mù.

Cái gì còn lại chút lương tâm
Cái gì còn lại chút nghĩa nhân
Cái gì còn lại lòng chân thật
Giữ lấy và ban tặng một lần…

 

THỰC TẠI

Thời gian không đợi bóng ngày xuân
Xuân úa thêm ra, ngày lụn dần
Gió thoảng, hương bay, màu sắc nhạt
Đời người ôi, tựa bóng phù vân!

Tôi sợ run lên trước những giờ
Lạc hình trống rỗng giữa hư vô
Gió trăng không hẹn, tình câm lặng
Đến giấc chiêm bao cũng hững hờ.

Này bạn mau lên! vội chứ nào!
Ngày mai… thôi chớ nói ra sao
Ngày nay hoa trái còn thơm hãy
Mở cửa lòng son đón nhận vào!

Đừng tưởng trăm năm đã quá dài
Xuân tàn, hoa úa nói cùng ai?
– Nghìn xưa có kẻ thề non nước
Vẫn khóc duyên ma chốn dạ đài!

 

KIẾP ĐA TÌNH

Ta điên mất chỉ một chiều, một sớm
Vùi trí hồn trong mộng tưởng xa xăm
Ước gió, mơ trăng, chép nhạc cung cầm
Ngồi bó gối đã qua bao ngày tháng
Thương với nhớ chiều chiều rơi tán loạn
Trong lòng ta như lá rụng vào thu
Tình rất xa, sau cuối nẻo mây mù
Thèm ân ái nên ôm làn khói mỏng
Mơ đôi tay, ước một vành môi bỏng
Mái tóc huyền, ánh mắt rạng bình minh
Ta như ngây trước mỗi nụ cười tình
Phảng phất hương và tươi màu hoa lá.

Không biết nữa! Người có phép gì lạ?
Một đôi lần gặp gỡ đã thôi miên
Dung nhan nào cũng tựa dáng thần tiên
Chân cứ bước vào hồn ta nhè nhẹ
Ta hoảng hốt giữa bao hình lặng lẽ
Những đêm tàn van khẽ dịp chiêm bao
Yêu trong mơ và bất cứ khi nào
Lòng chuốt rượu say mèm cùng bóng ảnh!

Rồi băn khoăn trước thời gian vô định
Ta đi tìm người đẹp sánh tơ duyên…
Nhưng buồn tênh, vắng ngắt bóng con thuyền
Trên bến lạnh chiều hôm không khách đón
Ta chán nản, ta ghen tuông, thù hận
Ta thét gào, van lạy cả đêm sâu
Chung quanh đây là một khoảng trời sầu
Đều xa lạ, tất cả đều giãy chết!
Giữa lạc loài ta muốn quên, quên hết
Tự co mình cho quen nỗi gió sương
Ta gom lá rơi kết mái thiên đường
Ta để ngoài tai những lời ru ngủ
Và tự hỏi kiếp muôn mây lữ thứ
Đi về đâu khi nắng ngã sau non
Ta hỏi sao ta đau khổ, mõi mòn
Hay thương, hay nhớ, hay sầu, hay thảm?
– Một ngày kia dưới trăng vàng tản mạn
Gãy đàn thơ bật khóc mới đinh ninh
Ta cố chạy xa trốn kiếp đa tình…

Nguyễn Xuân Tịnh

Ảnh minh họa internet

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: