Chùm thơ tình – Phạm Hùng

15/02/23 – 03:02

Tác giả Phạm Hùng

MƯỢN

“Ta mượn em
một ánh mắt dịu dàng
Về vá lại giấc mơ xưa còn lỗi”
Cho ta mượn một chút thôi… hờn dỗi
Để thương yêu thêm hương vị đậm đà.

Ta mượn em
một chút nhớ khi xa
Lấp trống trải những đêm trường vắng lặng
Cho ta mượn… nụ cười em tỏa nắng
Vết thời gian đằng đẵng cũng phôi pha.

Ta mượn em giọt nước mắt làm quà
Lúc hội ngộ… để thấy ta nhỏ bé
Mượn hạnh phúc
một chút thôi… góc lẻ
Bước phong trần ta dừng lại ở đây!

16/5/2021

Ảnh Phạm Hùng

TỪ DẠO ẤY (2)

Con đò nhỏ khua chèo sang bến lạ
Cụm lục bình buông thả mặc dòng trôi.

Từ dạo ấy
em không còn thấy chị
Bến sông quê vạt nước tóm trăng vàng
Quán góc chợ dăm tiếng ve bôi bỉ
Lỡ phận rồi
câu hứa chị đừng mang!

Từ dạo ấy
chiếc lược ngà em tặng
Vách tường rêu làm bạn, bụi bám đầy
Lòng giếng nhỏ nơi góc vườn chiều vắng
Bống mơ màng
nhớ một suối tóc mây!

Bờ dậu đổ
đám mồng tơi héo hắt
Tội buồng cau vàng óng cứ rụng dần
Giàn thiên lý nở rộ không người vặt
Bọn cỏ gà
hống hách phủ đầy sân.

Từ dạo ấy
em chẳng nhìn thấy chị
Giữa mùa dâu chơ chỏng mấy nong tằm
Gió chưa lạnh sao vội vàng bông cải
Ngược thiên đình
bỏ lại nhánh rau răm?

Sắc tím nhạt bông lục bình lãng đãng
Bến sông xưa thiếu chị… bỗng hoang tàn.

10/7/2019

CHẲNG PHẢI TÌNH NHÂN

Anh với mình
đâu phải cặp… tình nhân
Chỉ là hai kẻ
chung nợ nần một gánh
Sẻ giọt mồ hôi
đắp cùng chăn đêm lạnh
Cùng một lối về, chung chỗ ẩn nắng trú mưa.

Ừ… có dăm lần
anh cũng đã đón đưa
Bị vài đứa nhóc
kêu chung là cha, mẹ
Cùng mừng rỡ khi thấy con mạnh khỏe
Quay quắt buồn khi lũ trẻ ốm đau.
Không phải nhân tình,
lại vồ vập lấy nhau
Cũng ân ái
cũng nát nhàu chăn gối
Cũng mòn mỏi
cũng chờ trông sớm tối
Có lúc hờn ghen, trách móc… lại làm lành.

Chẳng phải nhân tình,
nên thời khắc cứ trôi nhanh
Bất chợt nhìn lại giờ đầu hai thứ tóc
Này người dưng hỡi… dù cuộc đời khó nhọc
Dẫu chẳng nhân tình ta vẫn mãi bên nhau!

14/02/2017

 

Ảnh Phạm Hùng

CẢM ƠN EM VÌ THỦA ẤY MÌNH THƯƠNG!

Cảm ơn em vì thủa ấy mình yêu
Có hạnh phúc ta hiểu về tan vỡ
Không buôn bán nào thấu lòng kẻ chợ
Chẳng qua hè sao thấm lạnh ngày đông?

Cảm ơn em những giây phút ấm nồng
Cho ta biết đắng cay trong dâu bể
Nếu buông bỏ là một điều tưởng dễ
Tiếng chuông chiều chẳng có lúc từng rơi!

Cảm ơn em đã nhặt những nụ cười
Khiến ta rõ vị mặn mòi nước mắt
Hiểu nhân thế không có gì bền chặt
Hợp rồi tan… âu cũng chuyện bình thường.

Cảm ơn em vì thủa ấy mình thương
Chân ta vững qua những ngày vạn biến
Cho ta hiểu… chỉ chữ tình còn hiện
Mọi hơn thua, được mất cũng phai tàn.
Cảm ơn vì duyên số đã từng ban!

 

Ảnh Phạm Hùng

CÓ KHI NÀO BẤT CHỢT

Ta lãng khách
em tuýp người chung thủy
Chẳng hiểu sao bỗng gặp rất tình cờ
Ôi đôi mắt
ta chết chìm, ngã quỵ
Tự khi nào chạng vạng cũng nên thơ?

Ta tự vấn
chắc tại mình hư hỏng
Thường ghẹo hoa, giờ quả báo nhãn tiền
Ta ve vãn
em giật mình lóng ngóng
Rồi vội vàng ghìm lại nụ cười duyên.

Ta gục ngã
đúng buổi chiều hôm ấy
Uống hoàng hôn mà ngỡ rượu, say mèm
Vẻ ngạo nghễ
nhường tương tư thức dậy
Giấc mơ nào cũng ngập bóng hình em.

Ta báng bổ
nên ông trời đày đọaTúp lều tranh em nhốt trái tim rồi
Tình cờ gặp
ta bây giờ hóa đá
Vẫn thương nhiều… thương lắm một đôi môi!

Phương trời đó
có khi nào bất chợt
Em mỉm cười, nhớ lãng khách phương xa?

15/04/20

Phạm Hùng

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: