14/02/22 – 09:02
RƯỢU
Sau một đêm, men đàn bà em bỗng nhiên thành rượu
Anh nhấp môi nhấp nháp dư vị ngọt ngào
Dù chưa uống, đã lảo đảo say
Anh cần em để quên những ngày bão tố!
Men trong em đôi khi chỉ là cơn gió
Kích thích đời anh say đến dại khờ
Dốc cạn bình, anh thay rượu mới…chát chua
Chất men nồng em bỗng trở nên nhạt nhẽo
Từ rất lâu, rượu em không còn đọng trên môi anh dịu ngọt
Thứ rượu đã từng khiến anh ngây ngất kiệt cùng
Vị men nồng em cất chưng bằng tình yêu chân thật
Anh trót uống ngụm nồng nàn rượu mạnh chẳng là em!
Không có anh, em tự uống mình lặng lẽ mỗi đêm
Uống cả thế giới trong em – kẻ khát thèm tình yêu đích thực
Nhìn trong đáy ly, có rượu đâu, chỉ toàn nước mắt
Giây phút này lại thấy khoái lạc buồn đau!
Có không anh, hạnh phúc bảy sắc màu?
Em vẫn tìm thấy niềm vui trong nỗi buồn diệu vợi
Biết đâu ở một nơi nào anh đã uống hết bình rượu mới
Lại tiếp tục đi tìm chất kích thích để mà say?
PHỐ XUÂN
Bước chân em đón nắng thị thành
Hứng mùa xuân rót trên vai ươm mầm hi vọng
Giọt thanh tân nhỏ xuống đời con gái
Ngày ấy mình xa nhau!
Câu thơ gõ nhịp làm trái tim đau
Thành phố vắt kiệt mình nỗi nhớ
Bản nhạc không lời run run nức nở
Mùa em héo úa xuân thì!
Em dọn lòng mình trải trên những lối đi
Tràn ngập mùi hương anh ùa về góc phố
Mùa Xuân em ngọt ngào bừng nở
Dấu môi nào còn thơm?
TÌNH MỘC MIÊN
Tháng Ba dìu em về miền nhớ
Về khung trời cháy đỏ một màu hoa
Em một mình rực rỡ kiêu sa
Trong mắt biếc cũng ngập tràn đuốc nhớ.
Huyền thoại Đam San ngàn năm còn đó
Mộc miên cháy hết mình chứng tỏ tình em
Anh quên lời hẹn thề với miền đất Ba zan
Để ngực núi mãi vồng lên nhức nhối!
Lời người rót vào đêm xoang hôm ấy
Em uống trọn nồng nàn trời đất hai ta
Mộc miên ấp nụ trong thân gỗ già
Đợi tháng Ba về thắp tình yêu thắm đỏ!
Đam San tìm Nữ thần Mặt Trời lời ru theo gió
Anh hái vầng trăng nào chốn đó không em
Hoa gạo anh từng gọi đóa Mộc miên
Vẫn kiêu hãnh với tình yêu cháy lửa!
ĐỘT NHẬP DÒ TẦN SÓNG TÌNH ANH
Giữa Giêng hai em định vị tim người
Nơi sóng ngầm không có em ở đó
Môi em mãi nở hoa cười tỏa nắng
Để xoa lòng mình dịu bớt chênh vênh!
Phía nào rồi cũng thấy không anh
Đêm chùng xuống giọt lòng nghe mặn đắng
Sợ mặt trời tan ra trăng kéo về đồng vọng
Ru giấc hồng sợ gặp bóng hình anh!
Em tự dỗ mình bằng những âm thanh
Của tiếng sóng nối dài thao thức
Cánh cửa tình anh ngăn tim khoá chặt
Em tảng băng chìm không hành khất tình yêu!
Trần Nguyệt Ánh
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang