02/06/23 – 04:06
VỀ VỚI THÁC TRẮNG
Em của tôi đâu hỡi thác Trắng Minh Long
Sau mười năm trở lại
Lối mòn xưa đôi bờ cỏ dại
Dấu chân trần trên đá cuội rêu phong
Biết hỏi gì với trời mây Minh Long
Có giữ giùm mái tóc người xưa bềnh bồng trước gió
Làn nước mát ướt áo em ngày đó
Mà nghìn sau còn lạc chốn hoang sơ
Mười năm đi qua bao lớp bụi mờ
Dòng nước bạc cuộn vào lòng thác Trắng
Gió đại ngàn có bao giờ im lặng
Biết tìm đâu trong giọt nắng đầu nguồn
Anh nhìn theo dòng sông Phước Giang
Ngóng về Đập Đồng Cần mùa cạn
Rồi bất chợt nghe bóng chiều rơi lãng đãng
Trên tóc mình và em, mới đó đã mười năm
Thác Trắng Minh Long
Tìm em trong cõi xa xăm…
Hè 2015
THÁNG NĂM
Một góc sân trường còn đó… tháng Năm
Hoa phượng đỏ một bên trời thương nhớ
Đã xa bao mùa thi mà cứ ngỡ
Mới hôm qua tiễn một lớp ra trường
Nhặt xác phượng hồng lòng mãi vấn vương
Lớp đi trước rồi lớp sau tiếp bước
Dòng thời gian có bao giờ chảy ngược
Người lái đò bến cũ mắt mòn theo
Mảnh đất nghìn xưa vốn nặng đói nghèo
Cha còng lưng trên sóng mùa biển lặng
Mẹ cóng rét giữa ngày đông biển động
Vẫn khát khao con đến lớp đến trường
Em bây giờ chiều hóng mát rừng dương
Tối đi dạo những con đường điện sáng
Đường Ông Rạng như tình ca lãng mạn
Nhịp yên bình của quê mẹ thân yêu
Một góc sân trường rực đỏ trời chiều
Ngẩn ngơ nghe đàn ve sầu tấu nhạc
Vang điệp khúc ngày xưa em đã hát
“… Lòng man mác buồn…”
“Như cánh vạc bay”.
ĐÔI MẮT
Anh có xuôi về với em không
Ngồi xem sao rụng bến không chồng*
Ngồi nghe tiếng thở buồn hiu hắt
Lãng đãng sương mờ bóng bên sông
Anh có mang về giấc ngủ nồng
Để quên chim sáo đã sổ lồng
Để quên một khung trời sắc tím
Từng đám lục bình trôi mênh mông
Anh có tìm về ngắm cầu vồng
Buồn sao gợi nhớ má ai hồng
Buồn thương giây phút bềnh bồng đó
Chạnh lòng cô lữ giữa đồi thông
Anh có đem về lụa Hà Đông
Cho người may áo thế chăn bông
Cho người bước dạo trên bờ biển
Đôi măt buồn vương lá ngô đồng.
*Bến không chồng – tên một tiểu thuyết của nhà văn Dương Hướng
HẸN VỚI LONG SƠN*
Anh muốn về sưởi giọt nắng đầu nguồn,
Tắm Thác SaVan nhìn mây chiều Long Sơn xuống núi
Ngắm dáng sơn nữ gùi trên lưng nặng trĩu,
Khói bếp bản làng hòa sương gió non xanh.
Anh muốn về ngồi dưới bóng trăng thanh,
Vít cần trúc cong cong, nghe em hát KaLêu Ka Choi theo tiếng đàn Rơ ngói
Vũ điệu cồng chiêng không mệt mỏi,
Thả trái tim mình vào chóe rượu đêm nay.
Anh muốn cùng em về Gò Chè, Diên Sơn, Lạc Hạ,
Thăm Sơn Châu, Biều Qua, Xà Tôn, Yên Ngựa,
Ghé Lạc Sơn, Gò Tranh một thời binh lửa,
Máu ông cha đã vun đắp đất này!
Anh muốn về cùng em dạo dưới những đồi cây,
Tán lá keo lai, bạch đàn phủ màu xanh quê mẹ
Cầm tay nhau bên đồi chè lặng lẽ,
Thương mùa lúa nước đến nao nao.
Anh muốn về cùng em
Không phải chiêm bao…
Quảng Ngãi, hè 2017
* Xã Long Sơn có thác SaVan thuộc huyện Minh Long tên các thôn của xã Long Sơn
BÊN DÒNG KỶ NIỆM
Lời hẹn ước rồi cũng thành sương khói
Và chiều nay trở lại bước độc hành
Thềm đá cũ còn dấu bàn chân cũ
Ngẩn ngơ tìm giữa vắng lặng non xanh
Thương nhớ lắm gió ngàn hôn tóc suối
Mắt mơ màng sơn nữ ngắm mây trôi
Tay áp ngực mong thời gian đừng vội
Hoàng hôn về tê tái một bờ môi
Dòng suối mộng của gót hài dệt mộng
Hoa cỏ buồn như tháng Bảy mưa ngâu
Cứ lặng lẽ nhìn màu trăng phố thị
Một nốt sầu rơi xuống khóe mắt sâu
Nếu mai này dư ảnh nhòa quá khứ
Nghìn xưa về chôn kín cả nghìn sau
Thôi cố níu lời hẹn nào đã hẹn
Dù sẽ thành sương khói… để tiễn nhau…
Trần Thế Phương
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang